pacman, rainbows, and roller s
Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng

Người Thiếp Bị Bỏ Của Vương Gia Mãnh Tướng

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 326983

Bình chọn: 7.5.00/10/698 lượt.

g bước.

"Vậy phải mấy lần mới thành?" Đơn giản hồ đồ tới cùng, trong lòng Tử Hàm cười yếu ớt.

"Nếu vương gia thừa nhận ngươi, còn có thời gian mấy ngày, không vội." Tâm nhi đứng lên, "Ngươi cũng mệt mỏi, nghỉ ngơi đi."

"Vâng!" Tử Hàm cũng đứng dậy, cúi đầu ứng đáp.

Bên môi Tâm nhi cười nhạt, xoay người đi ra ngoài, mà bước chân của Hương Thảo lại do dự, lúc sắp đi ra, nhịn không được quay đầu nhìn về phía Tử Hàm, trong mắt tràn đầy lo lắng.

Tử Hàm xem hiểu được lo lắng của Hương Thảo, tâm cũng không khỏi phát lạnh, trong hồ lô của Vân Vương phi bán thuốc gì?

Còn có thời gian? Ý tứ chính là còn muốn nàng nằm ở trên giường Triển Vân, làm chuyện vợ chồng nên làm.

Mặt Tử Hàm đều tái, nàng cũng không thật sự muốn sinh một đứa nhỏ, phải làm thế nào mới vượt qua được? Không khỏi bắt đầu nghĩ tới đối sách.

Thẳng đến ban đêm, nàng mới biết được chính mình lo nhiều, Triển Vân không có trở về, khiến người truyền tin trở về nói, hắn đã dẫn đại quân xuất phát, việc này nằm ngoài dự đoán của Tử Hàm và Tâm nhi, xem ra tình huống chiến tranh thực vội.

Lại là một đêm tối vô bờ, Tử Hàm mặc quần áo màu tối, đang muốn lặng yên đi đến chỗ Vân Vương phi tìm tòi kết quả, lại ở lúc này truyền đến tiếng đập cửa, đã trễ thế này lại là ai đây?

"Ai vậy?" Tử Hàm vừa nói vừa rất nhanh bỏ đi áo ngoài, chỉ còn lại áo trong, tiến đến mở cửa.

Ngoài cửa không có thanh âm trả lời, ngược lại càng đập nhanh, Tử Hàm thu thập xong chính mình, liền đi mở cửa.

"Hương. . . . " Sau khi Tử Hàm mở cửa nhìn đến người ngoài cửa, đang muốn nói ra tên người đó, Hương Thảo liền đưa tay bụm miệng nàng lại, đẩy nàng tiến vào phòng ở, rồi mới thở phào bỏ nàng ra, cẩn thận đóng cửa lại.

Tử Hàm nhíu mày, đánh giá Hương Thảo, khó hiểu hỏi, "Hương Thảo sao lại thần bí như vậy, ngươi làm trộm sao?"

Hương Thảo muốn nói lại thôi, cuối cùng chỉ đơn giản nói: "Tử Hàm, nghe ta, rời khỏi chỗ này."

"Xảy ra chuyện gì, vì sao nói như thế, Hương Thảo, ngươi nhất định có chuyện gì giấu ta phải không? Cho ta biết được không?"

"Tử Hàm, ta không thể nói, nói ra ta sẽ mất mạng, ngươi chỉ cần rời khỏi chỗ này, đi càng xa càng tốt, không cần hỏi vì sao, ta sẽ không cho ngươi biết." Khuôn mặt Hương Thảo đầy khó xử và lo lắng, nhìn ra được nàng thực mâu thuẫn.

"Tốt, ngươi không thể nói ta cũng không ép ngươi, nhưng ngươi không nói vì sao, ta không thể rời khỏi chỗ này."

"Ngươi. . . . Tử hàm, ngươi tiếp tục như vậy sẽ mất mạng?" Hương Thảo có chút hổn hển .

"Vì sao, ai sẽ hại ta, vương gia hay Vân Vương phi? Sẽ không, mọi người đối ta đều tốt lắm a, nhất là Vương phi, cho tới bây giờ không ai tốt với ta như thế." Tử Hàm cố ý thử Hương Thảo, cho nên mới nói như vậy, quả nhiên Hương Thảo nghe nàng nói ba chữ Vân Vương phi này sắc mặt liền biến đổi.

"Tóm lại. . . . Ta luôn vì tốt cho ngươi, ta sẽ không nhiều lời nữa, nói tận như thế, ngươi xem rồi làm đi." Hương Thảo xoay người, muốn rời khỏi, Tử Hàm lại giữ chặt Hương Thảo, "Ta biết ngươi vì tốt cho ta, ta sẽ chú ý, ngươi tự chiếu cố và bảo vệ mình cũng rất quan trọng."

Hương Thảo nhìn Tử Hàm, cuối cùng gật đầu, "Ta đi về, chính ngươi bảo trọng đi."

"Uh!" Tử Hàm gật đầu.

Hương Thảo muốn đi, nhưng bước chân do dự, cuối cùng nắm tay Tử Hàm lên, ở trên mặt viết mấy chữ, rồi sau đó bước nhanh rời đi.

Tử Hàm đọc ra ý trong chữ Hương Thảo viết trên tay nàng, trong lòng phát lạnh.

Đêm dài quỷ dị như vậy, khiến người không rét mà run.

Triển Vân rời khỏi, đột nhiên khiến Tử Hàm cảm thấy cả người nhàn xuống, bên tai không có tiếng rống giận táo bạo, cũng nhìn không tới khuôn mặt tuấn tú đầy tức giận.

Mà ánh mắt Vân Vương phi nhìn nàng luôn bao hàm thần sắc nan giải, chờ mong, ghen tỵ, hận ý, quan tâm, tưởng niệm, ưu sầu, giống như cho dù là bộ dáng gì thì cảm xúc cũng hỗn loạn.

Tử Hàm không hiểu, ánh mắt của một người làm sao có thể phức tạp thành như vậy, hoặc là ánh mắt cũng đại biểu lòng người.

Từ trên xuống dưới vương phủ đều tĩnh lặng kỳ cục, những nô tài và nha hoàn, đều an tĩnh làm việc, cho tới bây giờ đều không có ai lắm miệng nghị luận những chuyện trong nhà.

Tử Hàm cảm thấy ngày có chút nhàm chán, luôn không có việc ở trong phủ đi dạo chung quanh, trong lúc vô tình liền đi tới nơi chuyên môn nuôi vẹt trong vương phủ, nhìn đến Trần Thăng đang tỉ mỉ nuôi nấng con vẹt quý giá.

"Quản gia. . . . . . ." Tử Hàm cúi đầu hô một tiếng.

Trần Thăng xoay người, nhìn Tử Hàm, "Đồng cô nương."

"Ta lại giúp ngươi uy được không?" Tìm chút chuyện làm, giảm bớt một chút thời gian nhàm chán cũng tốt.

Ai biết Trần Thăng lại lắc đầu liên tục, "Không cần, miễn cho nó lại chết oan uổng, thủ đoạn của ngươi chúng ta đều biết ."

Tử Hàm không khỏi cười, "Quản gia ngươi còn nhớ sự kiện kia à, đừng giễu cợt ta ."

Trần Thăng thật thà phúc hậu cười, "Sao ngươi lại chạy đến chỗ này?"

"Nhàm chán quá, không có chuyện làm." Tử Hàm buông lỏng tay, khuôn mặt không đường chọn lựa.

"Nếu vậy, có thể ở trong phòng thêu thùa v.v...." Triển Vân đi rồi, nha hoàn như nàng cũng nhàn xuống, Vương phi cũng không dặn dò để Tử Hàm làm cái gì, chỉ