XtGem Forum catalog
Người Mới Tức Giận

Người Mới Tức Giận

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324581

Bình chọn: 9.5.00/10/458 lượt.

mới ra khỏi đường cao tốc, vốn tưởng rằng vào nội thành sẽ nhanh hơn một chút, ai ngờ, chạy qua trạm thu phí cao tốc, xe liền chạy vào vũng nước, làm nước văng lên khiến người thu phí tức giận.

Hỏng bét.

Hai người đồng tâm nói lên, Trương Cảnh Trí mở cửa xuống xe nhìn tình huống, nước thế nhưng đã qua đầu gối, bên đường cây cơ hồ đều bị gió thổi ngã.

Thái Niểu ở trong xe, mới đầu còn chưa lo lắng, nhưng vừa mở cửa xe, nước thấm vào trong xe làm chân cô ướt thì người cũng luống cuống. Trương Cảnh Trí vào lại trong xe, cầm điện thoại gọi choo Bạch Kỳ Trấn, bên kia tực hồ cũng loạn cả lên, hai người nói hơn nữa ngày, cũng không nghe đối phương nói cái gì.

Mực nước lại tiếp tục lên cao, Thái Niểu nghĩ đến một thị trấn nhỏ gần đó trú mưa, Hệ thống thoát nước của thành phố không sửa lại, cũng không biết làm bao nhiêu người chết đuối.

“Cậu, chúng ta làm gì bậy giờ?”Cô giơ tay dắt ống tay áo, mới phát hiệnhắn bị nước làm ướt toàn bộ, “Người cậu đều ướt hết rồi, sẽ lạnh.”

Trương Cảnh Trí lo nhìn bên ngoài, nơi nào còn để ý đến quần áo ướt hay không ướt.

Thái Niểu thấy hắn nghiêm túc, càng them sợ, “Chúng ta nên làm gì đây?” Nước càng ngày càng trào vào trong xe. “Cậu, chúng ta không thể bị chết đuối được.” Cô gắt gao siết ống tay áo của hắn.

Trương Cảnh Trí nhìn cô, nghĩ thầm, nếu thật là bị chết đuối ở nơi này, hắn có cái gì tiếc nuối đây? “Tiểu Điểu, nếu chúng ta thật bị chết ở chỗ này, cháu có sợ không?”

“Làm sao không sợ chứ, con sợ sẽ chết. Con còn trẻ như vậy, con không muốn bị chết đuối ở nơi này.” Thái Niểu tin là thật, thanh âm cũng thay đổi, cô còn có quá nhiều chuyện chưa làm.

Lại một trận mưa to dữ dội, gió hung hăng đánh vào kính chắn gió, thanh âm chói tai khiến Thái niểu “A” một tiêng nhào tới trong ngực Trương Cảnh Trí. “Cậu, lúc chiều cậu nói, con có muốn nghe cậu nói hay không bây giờ con muốn nghe không muộn chứ?” Nếu quả thật bị chết đuối, cô còn sợ gì. Thái Niểu hỏi xong, thấy Trương Cảnh Trí không nói, nói tiếp, “Con hiểu rõ con là cái tiểu quỷ nhát gan, cái gì cũng không dám đối mặt, không dám thừa nhận, vì con có cảm giác con không xứng với cậu, cậu quá ưu tú, con làm sao có thể xứng với cậu được chứ.” Thêm một trận mưa to trút xuống, mạnh mẽ đánh vào kính chắn gió của xe, âm thanh chói tai làm cho Thái Niễu “A” một tiếng rồi nhào vào trong ngực của Trương Cảnh Trí. “Cậu út, ban ngày cậu có lời muốn nói với con, giờ cậu nói cũng không muộn, con muốn nghe ngay bây giờ , trễ một chút cũng không muộn”. Nếu như chết đuối tại đây, vậy còn còn gì để sợ. Cô nói xong, thấy anh không nói, cô liền nói tiếp: “Con biết con là tiểu quỷ nhát gan, cái gì cũng không dám đối mặt, không dám thừa nhận, bởi vì con nhận thấy mình không xứng, cậu quá xuất sắc, con làm sao có thể xứng với cậu”.

“Vậy bây giờ con cảm thấy xứng sao?”. Trương Cảnh Trí nghiêm túc hỏi.

Cô mếu máo: “Đều phải chết, ai còn quan tâm tới xứng hay không xứng”.

“Nếu như chúng ta không chết ở đây thì sao?”.

“Vậy con cũng mặc kệ, nếu bây giờ không nói, con sẽ tiếc nuối, chết cũng không nhắm được mắt”. Dáng vẻ của cô lúc này giống như dáng vẻ phải đi ra pháp trường vậy.

Trương Cảnh Trí nhịn không được khóe miệng méo mó, tâm trạng dường như rất vui vẻ, lúc này cô cũng không chú ý tới điểm này. Anh vén tóc rơi trên trán cô lên, “Tiểu Điễu, con phải biết hậu quả khi nói những lời này”.

“Hậu quả?”.

“Hậu quả là cậu sẽ không cho con có cơ hội lùi bước”. Anh nói xong, liền nghiêng người ngậm lấy miệng nhỏ nhắn của cô.

Lúc này cảm giác lạnh lẽo chợt truyền đến cô mới biết là cậu út đang hôn cô, tuy không phải là lần đầu tiên hôn, nhưng đây là lần đầu tiên hôn với cậu út. Cô cảm thấy tim giống như muốn nhảy ra ngoài, đầu óc trống rỗng cho đến khi anh buông ra ôm lấy cô rồi quay người xoay kính xe xuống.

“Lãnh đạo, xe không qua được, phải đi bộ hơn một trăm mét”. Bên ngoài cửa xe là một người mặc áo mưa đang nói chuyện rất to.

Anh cũng không nghĩ là có người tới đón, liền nhận lấy áo mưa, khoác lên người cô, thấy dáng vẻ ngu ngơ của cô, giọng nói cực kỳ nhẹ nhàng: “Cậu mới vừa rồi quên nói cho con biết, chạy xe nhanh với mặt đường bị sụp lún nên xe chúng ta mới bị sụp xuống, khu vực nội thành không có nước lớn như vậy”.

Cô nghe thế liền chớp mắt, muốn nói gì cũng không nói được.

Anh nín cười, mặc áo mưa rồi đi qua cô, ôm cô từ trên xe ra ngoài. Xe của họ đích thực là bị lọt xuống hố nước, nước đã lên tới bắp đùi, đi thêm khoảng mười bước thì mực nước thấp hơn, chỉ lên tới đầu gối. Anh buông cô xuống sau đó anh liền nắm tay dẫn cô đi sát theo.

Tới đón anh là một trưởng phòng, tài xế của anh và tổ trưởng tài xế của anh, bọn họ đều là những người tinh anh nên cũng không nói câu nào, cộng thêm trời mưa to gió lớn, nói cũng không nghe rõ. Đi được khoảng một trăm mét, anh liền dẫn cô lên một chiếc xe jeep. Tuy có mặc áo mưa nhưng mọi người ai cũng ướt hơn nửa người, anh cũng bị ướt như vậy. Điều hòa trên xe vừa bật, cô nhịn không được “Hắt xì” một tiếng, thân thể cũng rung lên.

“Lãnh đạo, có nên đưa cô gái này trở về trước hay không?”,