The Soda Pop
Người Mẹ Vị Thành Niên

Người Mẹ Vị Thành Niên

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 327341

Bình chọn: 9.00/10/734 lượt.

, vui vẻ chạy nhanh

qua, đem Mạc Lặc Nghị Phàm ở phía sau đá ra xa. Khi chuẩn bị muốn đi vào, Lâm

Duyệt đột nhiên nghĩ đến gì đó, hướng Mạc Lặc Nghị Phàm vẫy vẫy tay. Đợi hắn

đến gần xong, cười hì hì cầm máy ảnh trong tay đẩy vào trong lòng hắn nói:

“Nghị ca ca, anh mau giúp chúng tôi chụp mấy bức ảnh xinh đẹp đi.”

Mạc Lặc Nghị Phàm tiếp nhận máy ảnh, xuyên thấu qua màn ảnh, hắn thấy được hai

khuôn mặt kia cười đến thật vui vẻ, khuôn mặt nhỏ nhắn, xoay tròn trong không

trung. Khóe miệng không tự giác hiện lên một ý cười làm người ta không thể bắt

lấy.

Nhẹ nhàng bấm nút chụp, đem giờ khắc này cất chứa vào bên trong máy ảnh.

Còn chưa có chơi tận hứng, âm nhạc liền dừng lại, Lâm Duyệt ôm tiểu Thư Tình đi

ra, ầm ĩ muốn xem ảnh chụp. Mạc Lặc Nghị Phàm rất nhẫn nại, đem những hình vừa

mới lưu lại phóng lớn lên cho nàng xem.

“Tôi còn muốn chụp hình lớn liên tục!” Lâm Duyệt lại lần nữa đem máy ảnh nhét

vào trong tay Mạc Lặc Nghị Phàm, cùng tiểu Thư Tình bày ra các kiểu dáng đáng

yêu, còn làm bộ mặt xấu, khiến cho mọi người xung quanh đều cười vui vẻ.

“Bảo bối, giả bộ khóc lớn.” Lâm Duyệt cười hì hì đem tiểu Thư Tình đặt ở trên

ghế đá, bản thân lại chạy đến phía sau Mạc Lặc Nghị Phàm ngẩng đầu hoa chân chỉ

dẫn.

Khuôn mặt nhỏ nhắn của Tiểu Thư Tình vừa nhíu, liền oa oa khóc lớn lên.

“Tuyệt quá! Vui quá!” Lâm Duyệt không nghĩ tới tiểu Thư Tình có thể nhập vai

như vậy, sôi nổi vỗ tay trầm trồ khen ngợi, sau lại yêu cầu nói: “Lại mỉm cười

một cái.”

Như thế, khuôn mặt nhỏ nhắn lại biến đổi, nở một nụ cười sáng lạn dưới ánh mặt

trời. Lâm Duyệt lại vỗ tay hoan hô, cười ha ha nói: “Bảo bối, con quả thực có

thể đi làm diễn viên, đến tiếp tiếp tiếp, lại cười thật lớn.”

Mạc Lặc Nghị Phàm nheo mắt, dời tầm mắt từ trên màn ảnh đến trên mặt Lâm Duyệt

vẻ mặt đáng sợ .

“Làm sao vậy?” Lâm Duyệt ha ha cười gượng một tiếng, sờ sờ khuôn mặt, nghĩ hành

vi trong giờ phút này của bản thân, hình như không có gì không ổn? Làm sao đột

nhiên hắn lại nhìn nàng như vậy?

“Mẹ, mẹ làm mẫu cho người ta xem một chút.” Không biết như thế nào là cuồng

tiếu tiểu Thư Tình giương giọng nói.

Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn Lâm Duyệt, tức giận nói: “Em muốn đem con bức điên à?”

Nào là khóc lớn nào là cuồng tiếu, không điên mới là lạ. Lâm Duyệt không vui

vểnh vểnh môi đỏ mọng lên, nam nhân không có tý nào hài hước, chơi vui vẻ một

chút cũng không được!

Lập tức cười, đoạt lấy máy ảnh nói: “Nghị ca ca, tôi giúp anh chụp mấy bức

ảnh.” Chụp một chút bộ dáng khi hắn mặc quần áo hưu nhàn , trở về bán cho những

nữ nhân viên cuồng si trong công ty, khẳng định sẽ kiếm được rất nhiều tiền!

“Tôi không chụp ảnh, cám ơn.” Mạc Lặc Nghị Phàm không chút

nghĩ ngợi cự tuyệt, nhìn khuôn mặt gian trá của nàng, nở nụ cười tà ác. Cánh

tay duỗi ra, đem nàng vòng tiến vào trong lòng: “Trừ khi em chụp với anh.”

“Vậy. . . Không chụp thì thôi đi, hắc hắc. . . .” Lâm Duyệt xấu hổ cười, vẫn là

không quen hắn đụng chạm, hắn ôm ấp, đặc biệt tại đây trước mặt bàn dân thiên

hạ.

Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn ra tâm tư trong lòng của nàng, nụ cười gian ác trên mặt

càng đậm, cúi đầu ở trên môi của nàng hôn một cái, nói: “Anh muốn em một lần

nữa quen với anh, mặc kệ là làm cái gì đối với em.”

Khuôn mặt Lâm Duyệt hồng đến tận mang tai, nháy mắt đã bắt đầu nóng lên, nam

nhân này thật sự không biết xấu hổ là gì, hôn nàng còn không tính, cư nhiên lại

nói với nàng những câu ghê tởm như vậy!

Bàn tay ấm áp của Mạc Lặc Nghị Phàm đặt bên hông nàng, nhìn sự giận dữ đang từ

từ dâng lên của nàng, thân mình hơi hơi rung động. Nàng không quen hắn đụng

chạm, nhưng cũng không chán ghét.

“Ba ba, người ta còn muốn đi chỗ khác chơi nữa!” Bị bỏ mặc một bên tiểu Thư

Tình giương giọng kháng cự nói, Lâm Duyệt cuống quít từ trong lòng Mạc Lặc Nghị

Phàm đẩy đi ra, không được tự nhiên vừa ôm lấy tiểu Thư Tình liền trốn, ý đồ

muốn thoát khỏi nam nhân phá hư này.

Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn chằm chằm bóng dáng nàng hướng trong đám người bỏ chạy,

khẽ cười một tiếng đi theo, mặc kệ nàng có nhớ hắn hay không, hắn đều vẫn thích

nàng.

Chơi rất nhiều trò chơi, Lâm Duyệt cùng tiểu Thư Tình lại nhớ tới thời khắc ham

chơi điên cuồng. Mà Mạc Lặc Nghị Phàm , chẳng qua là đi theo các nàng, bảo vệ

các nàng, sợ chỉ một sơ suất nhỏ liền đem các nàng đánh mất. Dù sao, hắn đã tìm

hơn hai năm, nghĩ không muốn lại tìm nữa.

Đứng ở bên ngoài rào chắn, ánh mắt Mạc Lặc Nghị Phàm từ đầu đến cuối đều dừng ở

trên người Lâm Duyệt cùng tiểu Thư Tình, sau khi chơi tận hứng Lâm Duyệt hướng

Mạc Lặc Nghị Phàm ngoắc ngoắc tay, sau đó quay về cho hắn một nụ cười thản

nhiên.

“Anh đẹp trai, phiền anh giúp chúng tôi chụp một kiẻu ảnh có được không?” Phía

sau truyền đến một giọng nữ ngọt ngào, Mạc Lặc Nghị Phàm quay lại, hai người

cười yếu ớt thẹn thùng, hai cô gái xinh đẹp như hoa chính là đang nhìn hắn.

Trong đó một cô gái cầm máy ảnh trong tay đưa tới trước mắt Mạc Lặc Nghị Phàm,

một mặt nhìn hắn chờ đợi. Dùng phương thức này để tiếp cận soái ca có vẻ hơi vô

duyên, nhưng cũng rất hữu hiệu!

Mạc Lặc