
giỏi sao? Có tiền là có thể tùy tiện khinh thường người khác
sao?
“Nếu em thích anh sẽ mua nó tặng em.”
Lâm Duyệt kinh ngạc mà nghiêm túc đánh giá, nhìn hắn siết
chặt răng phun ra ba chữ: “Bị thần kinh!”
Phản ứng của nàng khiến cho Mạc Lặc Nghị Phàm có chút khổ sở,
hắn là thực lòng, hắn cũng không có khinh thường ai, chẳng qua là hi vọng có
thể đem tất cả những gì nàng thích đều đưa đến tay nàng. Mà nàng lại trả lại
cho hắn ba chữ hoa lệ như vậy.
“Tôi muốn xuống xe.” Lâm Duyệt lớn tiếng hét lên.
Mạc Lặc Nghị Phàm cười tà mị đánh giá nàng, mỉm cười nói:
“Chẳng lẽ em còn muốn mặc áo ngủ đi trên xe buýt? Hay là đi bộ trở về nhà đi?”
Bé con trước mắt nên gọi nàng là ngây thơ hay vẫn là ngu ngốc đi?
“Dù sao cũng không có ai nhận ra tôi.” Lâm Duyệt lí nhí nói
một tiếng, sắc mặt nháy mắt ửng hồng thật đáng giận nha. Nàng hôm nay đã mất
mặt tới mức này, người đàn ông đáng giận này cư nhiên không chút đồng cảm mà
còn nói móc nàng?
Cuối cùng cũng không có từ chối nữa, Lâm Duyệt bảo xe dừng
lại ở bên dưới dãy nhà kia. Xuyên qua cửa kính xe Mạc Lặc Nghị Phàm nhìn lầu
hai cũ nát của dãy nhà này, mi tâm hơi hơi nhăn lại, nhẹ nhàng mở miệng
nói : ‘Hơn hai năm nay em vẫn ở đây sao?’’
Dãy nhà cũ nát này căn bản không phải là nơi để cho người ở
đi? Lầu 3 trở xuống là khách sạn, lầu 3 trở lên đều đã cho người khác thuê.
“Ở đây không có gì không tốt cả.” Lâm Duyệt không hài lòng
nói móc hắn: “Cuộc sốngg trong vòng luẩn quẩn có cái thú vị của luẩn quẩn, mà
không nhất định phải sống trong vàng kim mới có thể vui vẻ, vơi sloại người như
anh có nói anh cũng không hiểu.”
Lâm Duyệt xoay người đẩy cửa xuống xe cũng không có quay đầu
lại, một mạch hướng đại sảnh đi đến, hoàn toàn không có nhìn thấy ánh mắt ai đó
theo sát mình từ phía sau.
Đi qua một đoạn nào đó thì Lâm Duyệt nhìn thấy khuôn mặt béo
ú ghê tởm đến buồn nôn của lão Trương hắn đang cười hề hề nhìn chính mình nói:
“Duyệt Duyệt nha, vòng cổ cô có còn muốn hay không? Chỉ cần theo hầu tôi một
đêm là đủ rồi.”
“Đi chết đi!” Lâm duyệt tức giận quát lớn một tiếng, bước
nhanh chạy lên lầu.
Chủ cho thuê nhà vẫn tiếp tục cười hắc hắc nói: “Chúng ta có
thể không cần làm chuyện gì khác, chỉ cần tâm sự cùng uống chút rượu là tốt
rồi.” Chỉ tới khi tiếng bước chân của Lâm Duyệt biến mất mới cụt hứng ngậm
miệng lại.
Lâm Duyệt ‘Phanh’ một tiếng đẩy ra cửa gỗ, Lưu Tuyết đang ngủ
bị dọa từ mê man mà mở lớn hai mắt nhìn từ phía sau là Lâm Duyệt. Lòng hiếu kỳ
áp chế lửa giận nghi hoặc nhìn nàng nói: “Duyệt Duyệt vì sao nhanh như vậy cậu
đã trở lại? Chơi không vui sao?”
“Chơi vui lắm ———.” Lâm Duyệt nghiến răng nghiến lợi gạt bỏ
những lời này, nhớ tới Thi Tiểu Hân cùng với Phạm Tư Ân sắc mặt liền hận
đến nghiến răng kèn kẹt. Cơn giận qua đi lại là một trận khuôn mặt nóng
bừng lên, đời này nàng chưa từng bị quá mất mặt như vậy.
“Chơi vui vì sao lại không chơi nhiều nhêm một chút thế?”
“Tên mặt rỗ đem mình đuổi về đến đây.”
“Cậu lại gặp tên mặt rỗ? Hắn có làm gì cậu không?” Lưu Tuyết
lo lắng nhìn nàng, quan sát nàng một lần nữa những gì khi đi vẫn còn mang đủ về
nhà mà.
“Không có!” Trừ bỏ cưỡng hôn và sờ soạng phía sau thì quả
thật không có làm gì nữa. Chính là nàng tình nguyện cho hắn đánh một chút cũng
không muốn chịu hắn đối xử với mình thấp kém như vậy nha.
Lưu tuyết hoài nghi nhìn chằm chằm nàng: “Vì sao lại có thể
như vậy? Không phải hắn một mực đuổi theo cậu để tìm lại vòng cổ sao?” Hơn nữa
tựa hồ mỗi ngày đều thúc giục nàng phải nhanh nên khiến cho nàng mỗi ngày chỉ
biết cười hề hề cho qua chuyện.
“Hắn có thể làm gì với mình? Đem mình giết đi thì cả đời này
hắn cũng đừng mong đến tìm lại vòng cổ nha, cậu nghĩ rằng hắn bị điên chắc!”
Lâm Duyệt hiểu rất rõ Mạc Lặc Nghị Phàm sẽ không dám đối xử với mình như vậy vì
hắn đã sớm đem nàng trở thành vợ trước của hắn.
Đột nhiên phát hiện ra khuôn mặt của mình thật hữu ích, bằng
không đã sớm bị cái tên đàn ông gian ác kia phanh thây ra rồi.
“Nói cũng có lý, hắc hắc.” Lưu Tuyết chui vào chăn tiếp tục
khò khò ngủ, nhưng mà Lâm Duyệt ngay cả một chút buồn ngủ cũng đều không có,
lửa giận đầy mình khiến nàng ngủ không được đi.
Sáng sớm hôm sau Lâm Duyệt dắt Lưu Tuyết bất chấp mọi khó khăn đi vào phòng
học, mới vừa bước chân vào liền nghe được một trận ồn ào lớn nhỏ. Hình như lại
có tiếng cười tưởng như vô tình, ngay sau đó là một trận bước chân không nhanh
không chậm truyền đến.
Lâm Duyệt xấu hổ, cả khuôn mặt nhỏ nhắn khô nóng một mực không dám ngẩng đầu,
ánh mắt gắt gao nhìn chằm chằm đôi giày hàng hiệu xinh đẹp trên mặt đất, hận
không thể dẫm một cái lên đó cảm thụ xem thế nào, nhìn thấy con nhỏ này khiến
người ta đau đến chết đi sống lại.
“Duyệt Duyệt tối hôm qua chơi có vui vẻ không?” Thi Tiểu Hân cười xấu xa mà
quan sát nàng, giọng mỉa mai mở miệng. Vừa dứt lời bên cạnh liền truyền đến một
trận tiếng cười lớn điên loạn
Lưu Tuyết không hiểu gì cả nhìn mọi người, vì không phải người ngoài nên cũng
hắc hắc cười theo bọn họ.
Lâm Duyệt tức giận lấy khủy tay híc vào ngườ