
, Lâm Duyệt nghi hoặc quan sát mọi người hỏi: “Lần này lại có vị chủ tịch
nào tới sao? Đều đang làm cả mà. Lần trước là tân chủ tịch muốn đến, chẳng lẽ
lần này là tân chủ tịch đi nên muốn làm tiệc tiễn đưa vui vẻ sao?
“Lâm Duyệt, Lưu Tuyết đừng dài dòng nhanh thay quần áo đồng phục đi. Vương Ức
Linh hiếm thấy nghêm túc thúc dục.
“Chị nói cho tôi biết nguyên nhân vì sao đi.” Lâm Duyệt thực sự rất tò mò, từ
ngày vào công ty cũng chưa có yêu cầu nàng mặc đồng phục nha.
“Người lãnh đạo tối cao của tập đoàn Thụy Ca lập tức sẽ tới công ty mình tiến
hành khảo sát thực tế.” Một người dồng nghiệp khác cười nói: “Phim quảng cáo
lần này của chúng ta đã được Thụy Ca tuyển chọn nha.”
“Thật sự a?” Lưu Tuyết hưng phấn mà kêu một tiếng, bị vui sướng nồng đậm trên
mặt các nàng lôi kéo, Lâm Duyệt hướng phòng thay đồ đi đến, vừa đổi quần áo
đồng phục xong, Tiểu Thiên liền dẫn mọi người xuống lầu một tiếp đãi khách quý.
Căn bản đây không phải phận sự của Lâm Duyệt cùng Lưu Tuyết nhưng chính bởi vì
ham chơi nên hai người nháy mắt theo sát phía sau độ ngũ nhân viên hấp tấp
hướng lầu một đi xuống.
Đại sảnh lầu một có chút khoa trương dưới đất trải thảm đỏ, hơn mười vị nhân
viên cấp cao của Viễn Vọng xếp hàng hai bên nghiêm trang chờ đợi khách quý đại
giá quang lâm.
Đầu Lâm Duyệt dò xét tò mò hướng cửa nhìn xung quanh ngoại trừ ánh mặt trời
chói mắt cái gì cũng đều không thấy. Vương Ức Linh nhéo cánh tay nàng lạnh
giọng quát: “Đứng yên cho tôi không thì lên lầu làm việc.”
“Chủ tịch tập đoàn Thụy Ca bao nhiêu tuổi? Đẹp trai không?” Lưu Tuyết hưng phấn
nhỏ giọng hỏi. Một bên Lâm Duyệt hùa theo phụ họa gật đầu, Vương Ức Linh tức
giận trợn trắng mắt, hận chính mình không thể đánh nàng một trận. Tuy rằng cô
cũng đang rất tò mò, nhưng hiện tại đây không phải là lúc để đùa giỡn.
Vốn lần này được Thụy Ca tập đoàn để mắt tới đã không dễ dàng gì, ngoài ý muốn
là còn được người lãnh đạo cao cấp nhất Thụy Ca tự mình tới chơi và thông báo,
hiệ tại càng khiến bọn họ hưng phấn mà kích động nha.
Mạc Lặc Nghị Phàm- Cameron tự mình đến khảo sát lần này, ngay cả công ty quảng
cáo lớn cũng không được đến đãi ngộ như vậy thật, không biết nên vui hay nên
buồn nữa.
“Tới rồi, tới rồi. . .” Một hồi nho nhỏ tiếng xì xầm từ trong đám người vang
lên, mọi người không tự chủ mà sửa sang lại một chút quần áo, đứng
thẳng lưng.
Đứng tận bên trong Lâm Duyệt và Lưu Tuyết thân dài quá cổ, một chiếc xe thương
vụ cao cấp có rèm che chậm rãi dừng lại trước tòa nhà, cậu bé gác cửa chạy ra mở
cửa xe. Diệp Tường Phi từ trong xe chui ra, phía bên kia xe, chính là thân ảnh
của Mạc Lặc Nghị Phàm.
Diệp Tường Phi lễ phép cúi người hướng Mạc Lặc Nghị Phàm bày ra tư thế mời vào,
đoàn người vững vàng bước, hướng đại sảnh bên trong đi tới.
Mọi người một trận hấp hơi trợn mắt, tất cả đều không chớp mắt nhìn chằm chằm
khuôn mặt khí suất yêu mị khiến kẻ khác phải căm giận kia.
Nguyên bản một nhóm cô gái đang giả vờ đứng nghiêm túc đều là cả kinh há hốc
miệng, bộ dáng trông như mất hồn, ngay cả tới lời chào hoan nghênh cũng đã quên
không nói. Trời ơi! Vẫn cho rằng trên đời này Diệp Tường Phi là bậc tuổi trẻ
tài cao đầy hứa hẹn nhất, là người đàn ông đẹp trai nhất, thì ra không phải
thật là thiên ngoại hữu thiên nha!
Mà ánh mắt Mạc Lặc Nghị Phàm thủy chung chỉ dừng lại trên một người. Chính là
động lực thúc dục hắn có ý nghĩ hợp tác với Viễn Vọng tiểu nữ nhân kia, giờ
phút này, nàng cũng đang cùng đoàn người cả kinh đứng tại chỗ.
Lâm Duyệt dùng sức dụi hai mắt, ngây ngốc mà trừng lớn mắt nhìn thân ảnh khí
xuất đang chậm rãi hướng trong này đi tới, đúng vậy! Hắn chính là kẻ đuổi theo
nàng đòi lại vòng cổ, không phải nói là người đàn ông này là chồng của chính
mình.
Tại sao lại là hắn? Chủ tịch tập đoàn Thụy Ca cư nhiên lại là hắn? Trời ạ!
“Trời ạ, người này thật đẹp trai nga.” Lưu Tuyết hô nhỏ, Lâm Duyệt lại lơ đãng
hướng cô liếc mắt một cái: “đẹp chỗ nào, một chút cũng không đẹp.”
Lưu Tuyết kinh ngạc đánh giá nàng, trước kia nhìn thấy soái ca kẻ mê trai chính
là Lâm Duyệt, hôm nay tại sao lại tu thân dưỡng tính ? Trong lòng cười trộm một
tiếng. Lưu Tuyết giơ hai tay lên, mạnh dạn đem nàng đẩy lên phía trước.
Lâm Duyệt không dự đoán được cô sẽ dùng chiêu này, chỉ cảm thấy thân mình một
trận trời long đất nở, lập tức hướng mặt đất thẳng tắp lao đến, miệng hét chói
tai vang vọng cả đại sảnh: “Oa, ao, nha nha, ôi mẹ nha!”
“Phịch.” Một tiếng vang lên, Lâm Duyệt lợi dụng tư thế ngã gục, ngã ngay dưới
chân đoàn người, nàng đau đến hoa cả hai mắt, cắn răng đứng dậy.
Bên cạnh là một đám đồng nghiệp, buồn cười nhưng không giám cười, còn có Lưu
Tuyết đang cả kinh, trời ạ, chẳng qua là cô khẽ đẩy một cái, Lâm Duyệt như thế nào
lại bay tới tận đó đâu? Hơn nữa ngang nhiên mà nằm ngay dưới chân khách quý.
Xong rồi , xong rồi. Nhất định cô sẽ bị tân chủ tịch mắng chết a.
Tuấn mi Diệp Tường Phi khẽ nhíu, không vui nhìn người dưới chân, cô bé này
trong công ty nổi danh là nghịch ngợm, sắc mặt thoắt xanh rồi lại trắng, trộm
liếc m