Old school Easter eggs.
Người Đàn Ông Của Tôi

Người Đàn Ông Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323583

Bình chọn: 8.5.00/10/358 lượt.

cũng có thể bắt đầu bằng cách khác.

Ngươi không có tư cách ghen tỵ đỏ mắt, vì vậy hợp lại những năm tháng không phải là chăm chỉ, mà là hạn cuối.

Sau đó khi đi cùng với Thư Tình, Trương Diệc Chu cảm thấy mọi thứ dường như tốt lên rất nhiều, tiền lương của mẹ tăng lên rất nhiều, buổi tối cũng không cần làm ở khách sạn. Còn Thư Tình là sự tồn tại thần kỳ như thế, mang lại cho cậu vui mừng và trấn an vô hạn.

Ở trong mắt cô, cậu không phải là một thiếu niên đáng thương mất cha, mà là một người tài hoa, có tư tưởng thậm chí có chút cao cao tại thượng.

Cậu từng trải qua khổ sở nên cậu trưởng thành sớm, thiếu niên trầm mặc ít nói lại thần bí, đó là toàn bộ ấn tượng mà bạn cùng tuổi đối với cậu.

Mà khi đó Thư Tình lại thích cậu không cách nào trị, hơn nữa vì đến gần cậu, chia sẻ bí mật của cậu mà cảm thấy vui mừng vô hạn.

Trương Diệc Chu nhớ đến những cảnh tượng đã qua, cậu chỉ cảm thấy Thư Tình bây giờ khiến cậu hít thở không thông.

Cậu chợt dừng bước lại, đè nén tâm tình của mình nói với cô, “Nếu như tớ nói xin lỗi vì hành vi trước kia của mình, cũng vì hành động trước kia của mẹ tớ mà nói xin lỗi, chỉ cần cậu nguyệ ý, cho dù là yêu cầu gì, tớ cũng sẽ cố hết sức giúp cậu, vậy thì tớ có đáng giá để cậu cho tớ một cơ hội hoà giải không?”

Cậu nói: “Tớ đã từng nghĩ vì mất cha và nhìn thấy mẹ vất vả kiếm tiền vì tớ mà chịu hết khinh thường, chỉ cần có cuộc sống yên bình trong chốc lát, những thứ khác đều không sao cả. Cho nên sau khi tớ phát hiện mẹ và cha cậu ở cùng một chỗ, mặc dù không sớm hơn cậu mấy ngày nhưng tớ vẫn giữ yên lặng. Tớ nghĩ là chú Trang và mẹ cậu không hề vui vẻ, mà khi ở cùng mẹ tớ lại vui vẻ hơn rất nhiều, cho nên tớ ích kỷ che giấu sự thật, hy vọng mẹ tớ sẽ có người dựa vào.”

Cậu nói: “Nhưng mà sau đó thấy gia đình cậu tan vỡ, tớ vẫn cảm thấy áy náy, tớ nghĩ là tớ có thể vì lợi ích và an ổn mà vứt bỏ hết tâm tình của người khác, vậy mà khi nhìn thấy cậu khóc thương tâm như vậy, còn liểu mạng bảo vệ mẹ mình thì tớ cảm thấy…. rất vô lực, rất xấu hổ.”

Ánh trăng rất sáng, chiếu vào khuôn mặt trẻ tuổi, lại không thấy tâm tình phức tạp trong đáy mắt cậu.

Cậu nói: “Mấy năm sau, tớ không dám gặp cậu, tớ vẫn nhớ rõ ánh mắt của cậu nhìn tớ, giống như muốn nghiền tớ thành tro. Tớ vì bảo vệ mẹ mình, nói những lời làm tổn thương đến cậu, từ đó đến giờ, không lúc nào tớ không hối hận. Tớ muốn tìm cậu nhưng rồi lại sợ nhìn thấy cậu dùng loại ánh mắt đó nhìn tớ, giống như đời này sẽ coi tớ là kẻ thù lớn nhất.”

Dừng lại chốc lát, cậu cười lên, “Đúng vậy, người cướp cha cậu chính là mẹ tớ, nói trắng ra, tớ chính là con trai của tiểu tam, không chỉ thế, còn là người đồng loã…. Cậu sao có thể tha thứ cho tớ được?”

Trương Diệc Chu nói khiến Thư Tình như trở lại những ký ức gian nan kia, cô trầm mặc thật lâu, hô hấp cũng nặng nề.

Mà cuối cùng Trương Diệc Chu cũng dừng lại, cẩn thận muốn chạm vào tay cô, nhưng đầu ngón tay giật giật, cuối cùng cũng không vươn ra.

Cậu nói: “Nhưng tớ không cam lòng, tớ biết không phải tất cả sai lầm đều đáng được tha thứ, nhưng nếu bởi vì một sai lầm mà vĩnh viễn bỏ qua cậu, tớ cũng không thể nào tha thứ cho mình.”

Dưới ánh trăng, cậu thiếu niên nói ra những câu nói trước kia Thư Tình cực kỳ khát vọng, thậm chí nằm mơ cũng nghe thaasyL “Thư Tình, tớ thích cậu.”

Trong nháy mắt đó, cô cảm thấy mình vẫn còn đang mơ.

Đây là người trong lúc cô tay chân luống cuống, đứng trên đê run run, giống như một thiên thần bay đến, không hề do dự nhảy xuống nhặt túi văn phòng phẩm giúp cô.

Đây là người chia sẻ hỉ nộ ái ố với cô suốt ba năm, hơn nữa cậu còn chứng kiến tất cả ngu ngốc, ngây thơ, còn lấy trầm mặc ôn nhu bao dung cô.

Đây là thiếu niên cô giấu trong đáy lòng thật lâu, tình đầu khắc sâu, giữ toàn bộ thời gian thiếu nữ và ý định.

Hôm nay rốt cuộc cô chờ được cậu tỏ tình.

Cô trừng mắt nhìn, cảm thấy lông mi cũng đã ươn ướt, không hoàn toàn vì lời nói này của cậu, cũng bởi vì đoạn thời gian thật lâu chưa được mở ra.

Giọng nói của Trương Diệc Chu mang theo khổ sở rồi lại vô cùng kiên định.

“Tớ biết lời xin lỗi ngoài miệng không thể hoàn toàn vãn hồi lại lỗi lầm của tớ, cũng không thể đền bù tổn thương đã tạo thành, nhưng nếu có thể, tớ hy vọng cậu cho tớ cơ hội này, chúng ta còn trẻ, tớ nguyện ý dùng tất cả thời gian sau này để đền bù sai lầm mình đã phạm phải.”

Thư Tình cười, nói: “Nhưng Trương Diệc Chu, nếu như tâm tình muốn đền bù sai lầm và tâm tình thích một người hỗn hợp lại với nhau, vậy thì đó là tình yêu sao?”

Cậu yêu một người đồng thời cũng ân hận, vị trí của hai người sẽ phức tạp như thế nào đây? Tình yêu không bình đẳng có thể có kết quả gì?

Huống chi……

Huống chi cô đã có Cố Chi.

Ở nơi cảnh đêm hè như mộng, ánh sao rực rỡ, côn trùng kêu vang, điều tốt đẹp chính là thiếu niên nói ra lời tỏ tình cô đã từng thiết tha mơ ước, mang theo lời thề sắt son và kiên định.

Nhưng thời khắc đó đã tới quá muộn, cô đã không cần nữa.

“Về chuyện nói xin lỗi…..” Tâm tình của cô rốt cuộc cũng bình tĩnh, thậm chí mang chút nhẹ nhõm vui vẻ, ngẩng đầu nhìn Trương Diệc Chu, “T