
ìn Cố Chi, “Thầy Cố, trên người thầy có mang tiền không?”.
“.... Mang theo, thì sao?”.
“Có thể cho em mượn một ít không? Không nhiều lắm, đủ để mua một con dao nhỏ là được, em cảm thấy chúng ta cần phải đàm phán chân thành”. Vẻ mặt Thư Tình rất chân thành tha thiết, hai tay đặt đều, bộ dạng vò đã sứt lại mẻ, “Em nghĩ rồi, nếu như chém chết thầy, nói không chừng em sẽ bị xử bắn vì cố ý giết người, dù sao đều là chết, vậy thì không bằng em mổ bụng, càng có thể nói lên là người có tính giác ngộ và tinh thần không biết sợ”.
Lần này, Cố Chi cười cười, cúi đầu nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó nói với cô: “Tôi rất thưởng thức khiếu hài hước của em, nhưng mà là thầy giáo coi thi, tôi muốn nhắc nhở em, thời gian làm bài đã qua mười phút, em còn 80 phút để làm bài thi”.
“... .....”
*
Khi bạn thích một người, bạn sẽ hi vọng mình có những mặt tốt nhất trước người đó, hi vọng mỗi lần anh nhìn thấy mình đều là sáng lấp lánh, cách xa mọi khuyết điểm, không dính chút hơi thở thế tục.
Chuyện đương nhiên, Thư Tình đã chuẩn bị tỉ mỉ vì bài thi này.
Cô tận dụng toàn bộ thời gian rảnh lúc đi làm ở quán cà phê, biến thành thời gian học bài.
Tả Tư u oán nói, “Chị cứ nghĩ rằng tìm được người làm sẽ nói chuyện phiếm với chị, không ngờ lại là người chỉ biết học, chị muốn đuổi việc em!”.
Thư Tình cười một tiếng, kiên trì tiếp tục học tập.
Chỉ tốn nửa thời gian cô đã hoàn thành xong bài thi, mặc dù đúng là rất khó nhưng với Thư Tình đã học thuộc làu “trọng tâm” mà Cố Chi đã đưa, không tính là vấn đề lớn.
Sau khi nộp bài, Cố Chi gọi cô lại, “Ở lại nhìn tôi chấm bài luôn đi”.
Thư Tình rất vui vẻ gật đầu, cô đang buồn vì không tìm được cơ hội ở lại trong một lúc.
Trong quá trình chấm bài, cô đứng bên cạnh Cố Chi, Cố Chi cũng không đánh dấu, chỉ đặt bút khoanh tròn vào chỗ sai.
Mà ngoài dự đoán, anh không chỉ chấm bài ngay trước mặt cô, mà còn chỉ ra cô sai ở đâu, rất kiên nhẫn giảng giải cho cô, có vài ba câu không nói được, thậm chí anh còn dùng bút đỏ viết vào chỗ trống trên bài thi ngữ pháp, “Sau này về có thể tra một vài kiến thức liên quan”.
Chữ viết lưu loát đẹp mắt viết sát chữ viết thanh tú khéo léo của cô, một phiêu dật cứng cáp, một mảnh mai nhã nhặn, cho nên khá hài hòa đẹp mắt.
Vừa bắt đầu, Thư Tình còn nghe rất chuyên chú, càng về sau chỉ nghe thấy giọng nói của anh rất êm tai, tất cả sự chú ý đều tập trung dưới ngòi bút của anh, sau đó lại từ chữ viết mà suy nghĩ viển vông, nhớ tới rất nhiều hình ảnh lúc hai người chung sống.
......
Cố Chi lại nói, chợt anh thấy người bên cạnh không nói tiếng nào chỉ nhìn chằm chằm vào bút, ánh mắt cũng lơ lửng ở đâu, vì vậy ngừng lại, “Thư Tình”.
Thư Tình dừng hai giây, mới mờ mịt ngẩng đầu lên nhìn anh, “A?”. Vẻ mặt chân thành, tha thiết vô tội, còn mang theo vẻ vừa phục hồi tinh thần, không biết gì cả.
Cố Chi lắc đầu một cái, “Được rồi, em trở về đi, cũng đã nói khá nhiều, có thể nghe được bao nhiêu thì nghe”.
Bài thi này khó hơn rất nhiều so với bài thi chính thức, nhưng mà thành tích của cô cũng không hề khác so với những học sinh khác, trình độ tiếng Pháp không cần nói cũng đã biết được.
Cố Chi cho cô sự thiên vị như vậy, đương nhiên cũng vì cô chịu khó. Đối với những học sinh có thiên phú, là thầy giáo thường thiên vị rất nhiều.
Hoặc có lẽ là, có một chút nhân tố mà Cố Chi cố ý bỏ qua.
Sau khi cùng ra khỏi giảng đường thì mỗi người sẽ đi một ngả, Thư Tình định nói cái gì nhưng vừa vặn có nhiều thầy trò đi ra, còn có nhiều người quen chào hỏi với Cố Chi, nhiều lần lời nói đến khóe miệng, cuối cùng đành phải nuốt xuống.
Dự cảm trước đó của cô quả nhiên là đúng, không cùng lúc, trường hợp khác nhau, đã rất nhiều đã từng có cơ hội nói ra sợ bỏ lỡ cơ hội tốt, sợ là sẽ khó có cơ hội mở miệng.
Cuối cùng đi tới bãi đỗ xe, bởi vì trời lạnh nên Cố Chi lái xe tới.
Thư Tình phẫn nộ nói, “Thầy Cố, hẹn gặp lại”.
“Đợi một chút, đừng vội đi”. Anh gọi cô lại, sau đó mở cửa xe, từ ghế lái phụ xách ra một cái túi to đưa cho cô.
“Cái gì vậy?”. Thư Tình mở ra xem, lại chỉ thấy vài quyển tài liệu tiếng Pháp, còn có .... Cô kinh ngạc, lấy từ trong túi ra phim, “Đội liệt chi mạt?”.
Người đàn ông trước mắt nở nụ cười, an tĩnh nhìn cô, “Cho dù không hỏi em nhưng tôi biết em có nhiều cố gắng, những tài liệu này theo tôi rất hữu dụng. Trước mắt người học tiếng Pháp trong nước không nhiều, rất nhiều tài liệu là do các giáo sư đại học viết, nội dung qua loa, không có chỗ dùng, sợ em sẽ đi đường quanh co, lúc tôi có thời gian đi dạo nên thuận tay mua vài quyển”.
Cô kinh ngạc nhìn anh, nói không nên lời.
“Còn về phần bộ phim, coi như là phần thường cho việc chịu khó học đi”. Ngữ khí của anh hời hợt lại có vẻ không để ý, giống như là liên quan mới nói ra.
Mà đương nhiên Thư Tình không biết, để mua được bản tiếng Anh nguyên gốc, xưa nay anh không thích xã giao lại phiền toái liên lạc với một người bạn cũ ở nước Anh, sau đó bạn cũ phải nhờ người mới mua về được.
Trong lòng ấm áp, cô thấp giọng nói tiếng cảm ơn, nhưng chỉ hai chữ ngắn gọn không cách nào biểu đạt được tình cảm trong lòng c