Người Đàn Ông Của Tôi

Người Đàn Ông Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324444

Bình chọn: 9.00/10/444 lượt.

n ngoài không an toàn, về sau đừng giống đứa nhỏ làm những

chuyện khiến người khác lo lắng”.

Nghiễm nhiên bày vẻ người lớn dạy dỗ.

Thư Tình không thích nghe nhất là loại thuyết giáo này, nhưng vào giờ phút

này cô vẫn phá lệ yên tĩnh nghe, cúi đầu không nói một lời, chỉ gật đầu.

“Lần sau gặp cô của em, không cần phải nói nhiều, người ta nói gọi chó không cắn người”.

Gật đầu.

“Nếu thật sự giận quá, em cũng không cần gọi, cắn lại là được rồi”.

Lúc gật đầu được một nửa.... Hả? Cái gì?

Thư Tình đen mặt nhìn anh, lại còn kịp nhìn thấy ý cười thoáng chốc trên khóe môi anh.

Nhưng cho dù anh nói gì đó chọc cười, hốc mắt cô vẫn nóng lên.

Đúng lúc này, di động trong túi bỗng vang lên.

Cô bảo Cố Chi đợi chút, sau đó nhận điện thoại, “Sao?”.

Người ở đầu bên kia rất vội, dường như nói liên tục một đống, giọng nói cũng

sắc nhọn, Thư Tình biến sắc, cắt đứt lời của cô, “Bây giờ cậu ta đang ở

đâu?”.

Dư Trì Sâm giống Cố Chi, cũng là người thành phố A, chỉ lqd là Cố Chi ở phía Đông còn Dư Trì Sâm thì ở phía Tây.

Thư Tình gọi điện thoại cho mẹ nói Dư Trì Sâm phải nằm viện, cô bỏ đi vấn đề vì sao nằm viện, chỉ nói là mình đang đến đó rồi.

Mẹ cô có vẻ không vui, “Con mới về nhà có bao lâu? Cả ngày lẫn đêm đều ở ngoài, con còn muốn về nhà hay không?”.

“Nhưng cậu ấy là bạn thân của con, lúc trước con viêm phổi phải nằm viện, cậu

ấy và Tần Khả Vi mỗi ngày đều tới bệnh viện chăm con, bây giờ cậu lqd ấy nhập viện rồi chẳng lẽ con có thể bỏ mặc không nói tới sao?”. Giọng nói Thư Tình hơi chậm lại, giống như làm nũng nói, “Mẹ, con đảm bảo chỉ đi

xem cậu ấy, sau khi trở về mỗi ngày con đều ở nhà với mẹ, giống như keo

dính chuột, mẹ muốn bỏ con lqd cũng không được, có được hay không?”.

Trước khi cúp điện thoại, người ở đầu dây bên kia cuối cùng cũng thỏa hiệp,

thậm chí Cố Chi còn có thể nghe được bà oán giận một câu: “Con gái lớn

không dùng được”.

Vì vậy, sau khi cúp điện thoại, Thư Tình quay đầu lại thấy khóe lqd miệng anh vui vẻ, mặt cô ửng hồng lên.

Một chút thủ đoạn nhỏ cô đối phó với mẹ đều bị anh thấy hết =_=.

“Điều này rất ngốc đúng không?”. Cô hơi tự giận mình.

“Ngược lại”. Niềm vui bên khóe miệng anh dần dày lên, “Rất ấm áp”.

“.... Còn ấm áp gì, em không tin thầy không nói như vậy với mẹ thầy”.

Cố Chi dừng lại một chút, “Mẹ tôi qua đời lâu rồi”.

Vẻ mặt Thư Tình lúc này lập tức có chút lúng túng.

Thế nhưng anh lại nở nụ cười, “Không cần phải thấy lúng túng, lqd sinh lão

bệnh tử là chuyện thường tình của con người, thản nhiên đối mặt là được. Nhưng mà Thư Tình này, có một câu mặc dù rất cũ, nhưng tôi vẫn phải

nói, đương nhiên có lúc cha mẹ hơi càm ràm nhưng ước nguyện ban đầu vĩnh viễn sẽ không thoát khỏi lqd chữ ‘yêu’, nếu còn nhiều thời gian thì ở

cạnh mẹ nhiều một chút”.

Thư Tình không nói gì, cảnh sắc ngoài cửa sổ nhanh chóng vụt qua trước mắt, bên tai vẫn còn quanh quẩn lời anh nói.

Nếu như nhìn đầu ngón tay đếm một chút, ngoại trừ thời gian lên lớp, bọn họ nói với nhau không quá 300 câu, số lần gặp mặt có thể đếm trên đầu ngón tay, cơ hội thổ lộ tình cảm đã ít lại càng ít.

Chỉ có mấy lần

tiếp xúc khó khăn lại ngắn ngủi như vậy, cô giống như bay đến ngoài một không gian, tiếp xúc với một thế giới của mình, hoàn toàn khác với mọi

người.

Mới lạ có, sùng bái có, ngưỡng mộ có, khâm phục có.

Dù sao anh là một người ưu tú, hào quang tỏa ra bốn phía, giống như lqd

sao trên bầu trời, cao không thể chạm vào, chỉ là xa xôi rực rỡ ánh

sáng.

Cô nghe thấy nhịp tim mình đập trong lồng ngực, nhắn nhủ một chuyện thật khó có thể chống lại.

Cúi đầu nhìn điện thoại di động trong tay hơi nóng lên, cô nhắn một câu lqd như thế này:

Tớ thích một người.

Nửa phút sau, tin nhắn được gửi đến.

Tần Khả Vi: Ai?

Thư Tình do dự, nhưng vẫn viết ba chữ: Thầy Cố.

Lần này, Tần Khả Vi nhắn về với tốc độ ánh sáng: Tớ còn đang ở trên Cao

Thiết ddlqd, dự tính hai tiếng nữa mới có thể đến nơi. Tớ cho cậu một

giờ để tỉnh táo hơn, nhân lúc bên cạnh không có xe, thò đầu ra cửa xe

gió thổi cho mát, chú ý xe đi sau, đề phòng bị sượt qua.

Nhìn xem, ngay cả Tần Khả Vi cũng cảm thấy cô nói chuyện viển vông.

Thư Tình cất điện thoại di động, buồn bực quay đầu nhìn ra ngoài cửa sổ. Người đánh nhau với Dư Trì Sâm, không phải ai khác mà chính là người

trước đó cậu ấy thích, sinh viên đại học năm ba đại học thể dục, Lý

Thần.

Thư Tình nghe cậu ấy nói là hai người biết nhau trong đại hội thể dục

thể thao các du học sinh, Dư Trì Sâm là tình nguyện bên phiên dịch mà Lý Thần là tình nguyện bên tổ trọng tài, trong quá trình hai người tình

nguyện trao đổi, liền ứng với một câu nói: Kim phong ngọc lộ nhất tương

phùng, nảy sinh vô số gian tình.

(*Kim phong ngọc lộ nhất tương phùng – Trích trong bài “Thước kiều tiên”)

Sau đó Dư Trì Sâm liền rơi vào võng tình, càng không thể vãn hồi.

Lý Thần hẹn cậu ấy ra ngoài đáh bóng mấy lần, trong đó có một lần Thư

Tình bị Dư Trì Sâm gọi đi lấy danh nghĩa đưa nước uống để gặp đối

phương.

Sinh viên đại học thể dục dáng dấp cao to, vóc người bền chắc đẹp mắt,

xuyên qua lớp áo thể thao


Insane