
ệc Chu dừng một chút, mới nói: “Cậu cãi nhau với cô nhỏ thật sao?”
“Cô nhỏ?” Thư Tình nỏ nụ cười, “Gọi thân thiết thật.”
Nói xong cô xoay người rời đi.
Trương Diệc Chu nắm lấy tay cô trước khi cô vượt qua đường, giật mình thấy tay cô lạnh giống như vừa từ trong tủ lạnh ra.
Cậu lấy găng tay từ trong áo khoát đưa cho cô.
Thư Tình đỏ mắt, ném bao tay lại cho cậu ta, “Sao? Cậu đang thương hại tôi à?”
Trương Diệc Chu không ngờ cô lại kích động như vậy, không đón được đôi
găng tay, vì thế hai bao găng tay màu đen rơi xuống đất. cậu ta xoay
người nhặt lên, đúng lúc này Thư Tình vượt đèn đỏ đi về phía đường bên
kia, cậu ta đuổi theo.
Giữa đường cái vang lên tiếng còi chói tai.
Có xe taxi dừng gấp trước mặt Thư Tình, láy xe thò đầu ra chửi ầm lên:
“chạy cái gì mà chạy? Không phân biệt được đèn xanh đèn đỏ à? Có ý thức
công cộng được không?”
Trương Diệc Chu kéo Thư Tình ra phía sau, liên tục nói xin lỗi với lái xe, cuối cùng giữ chặt lấy tay cô, đi về bên kia đường.
Thư Tình cúi thấp đầu, không rụt tay về, để mặc cho cậu ta kéo.
Đi được một đoạn, Trương Diệc Chu không nhịn được, nghiêng đầu hỏi cô, “Cậu đang khóc sao?”
Thư Tình như nghe được truyện tiếu lâm, ngẩng đầu lên nhìn cậu ta: “Con mắt nào của cậu thấy tôi đang khóc?”
Trương Diệc Chu không nói gì, nhìn đôi mắt phiếm hồng của cô, trong một lúc cậu mất đi năng lực nói chuyện.
Mãi một lúc sau, cậu ta mới bình tĩnh, nói: “Năm tớ sáu tuổi, tai nạn xe cô cướp đi cha tớ, lúc đó tớ còn nhỏ nhưng cũng hiểu được hận người tài xế lái xe đâm vào ông. Cho nên tớ không hề oán cậu việc cậu vẫn hận tớ
và mẹ tớ, bởi vì đúng là hai mẹ con tớ đã cướp cha cậu. nhưng Thư Tình,
chuyện đến bây giờ tớ không còn hận người tài xế kia nữa, bởi vì không
có người nào cố ý cướp hạnh phúc của ai, phá hoại gia đình ai, người tài xế đó không phải, tớ với mẹ tớ càng không phải.”
Nhìn gương mặt quen thuộc này, rất nhiều ký ức trở về.
Tay Trương Diệc Chu giúp cô đeo găng tay vào, sau đó giữ lấy tay cô, giữ chặt lấy.
Tay của cô nhỏ, lại dày, bị vây trong lòng bàn tay, có chút ý vị không rõ ràng.
“Không cần sống lại những gì đã qua, ít nhất cậu hãy đồng ý với tớ, đừng hận tớ nữa được không?”
.
Buổi tối, bà Thư nhận được điện thoại của Thư Tình, nói đêm nay cô sẽ ngủ lại nhà bạn học cấp 3, không về nhà.
Thật ra bà Thư là một người truyền thống, bà luôn luôn không thích Thư
Tình là con gái ngủ ở ngoài, nhưng bà nghĩ năm nay cô cũng đã hai mươi,
có năng lực quyết định chuyện của bản thân nên bà chỉ nhắc nhở vài câu
sau đó cúp điện thoại.
Thư Tình ngồi trong tiệm nét ồn ào, lại xem hình ảnh Hà Ni và Tiểu Tân nhìn nhau cười.
Trong đêm khuya như vậy, không thể đè nén nỗi nhớ một người.
Khi bạn dần dần hiểu ra, làm một người mẹ đơn thân nuôi con gái sẽ vất
vả như thế nào, bạn bắt đầu học cách che dấu những cảm xúc tiêu cực với
mẹ mình.
Bởi vì nếu thấy bạn khổ sở thì mẹ bạn sẽ khổ sở hơn gấp ngàn lần, vạn lần.
Vì thế, trong quá trinh đó, bạn bắt đầu học cách nói dối có thiện ý, bắt đầu học cách tự mình xử lý những cảm xúc không dê dàng khống chế.
Mà trên màn hình, Hà Ni thi thào nói với Tiểu Tân, “Gia đình hạnh phúc
đều giống nhau, nhưng gia đình bất hạnh không giống nhau.”
Trong tiệm nét ồn ào, cô nghe thấy tiếng di động của mình vang lên.
Qua hai mươi năm, Thư Tình chưa từng nghĩ đến bản thân cô lại dễ dàng
nảy ra tâm ỷ lại một người như vậy. cô là một người mạnh mẽ lại sắc bén, bị ảnh hưởng rất lớn từ mẹ cô.
Nhưng vào giờ khắc này, khi mà cảm xúc của cô gần như bùng nổ, bỗng nhiên cô nhận được một cuộc điện thoại.
Nước mắt tràn mi.
Trên màn hình tối đen hiện lên ba chữ: Thầy Cố. Ban đêm ngoài trời tối đen, chỉ có những cái đèn đường cách nhau mười mét tỏa ra những ánh sáng mỏng manh.
Ngoài trời gió lạnh như băng, dường như muốn đông người ta lại tại chỗ, không thể động đậy.
Thư Tình lờ mờ, ngay cả nóng lạnh cũng không cảm nhận được, chỉ có thể
như người rơi vào trong mộng, ngơ ngác hỏi người đi bên cạnh: “Thầy Cố?
Sao thầy lại tới đây?”.
“Bởi vì em không nghe lời”. Ánh mắt của anh nặng nề nhìn thẳng vào cô, “Rõ ràng tôi đã nói em phải về nhà, vì sao em không về?”.
“Em đã nói không muốn mẹ em phải lo lắng…..”.
Cô chột dạ cúi đầu giải thích, một lát sau nghĩ ra được chỗ nào không thích hợp, vì thế lại ngẩng đầu lên.
Nếu anh thật sự vì cô chưa về nhà nên mới không để ý xa xôi chạy tới -- “Làm sao thầy biết em không về nhà?”.
Cố Chi dừng bước lại, sắc mặt không tốt nói: “Đây là thái độ mà một
người làm sai nên có sao? Tôi đang hỏi em, em lại chất vấn tôi hả?”.
“…..”. Không bình thường, thái độ nghiêm túc người lớn dạy dỗ trẻ con là chuyện gì xảy ra?
“Thư Tình”. Giọng nói của anh lại mềm xuống, nguyên nhân là anh nhìn
thấy hốc mắt sưng đỏ của cô, nghĩ đến những lời cô nói trong điện thoại, trong lòng người nào đó hơi dao động, nhưng mở miệng là anh nói: “Mặc
ít như vậy, quả nhiên là cảm thấy dưới da là lớp mỡ dày, tự có áo bông
mặc sao?”.
Đôi tai cô bị lạnh hồng hồng, trên người chỉ mặc một áo khoác nỉ, Cố Chi thở dài, lấy từ trên cổ xuốn