Người Đàn Ông Của Tôi

Người Đàn Ông Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324670

Bình chọn: 9.5.00/10/467 lượt.

a, thầy giáo và cha mẹ

không ngừng giáo dục chúng ta, yêu là vượt qua chủng tộc, biên giới,

tuổi tác, giai cấp và địa vị xã hội, không vì giàu nghèo mà thay đổi,

không vì điều kiện bên ngoài mà dao động. Vì thế tôi đã tự hỏi mình, khi yêu bỏ qua mọi nhân tố râu ria, vậy thì giới tính đại biểu cho điều gì?

Chúng ta đều đã từng học một khóa văn hóa phương Tây, mọi người đều rất

rõ ràng, trong thánh kinh chúa Jesus đã từng nói một câu: Yêu người bên

cạnh bạn, giống như bạn yêu chính mình.

Tôi thấy lời nói này rất đúng, không vì người bên cạnh bạn là một người đồng tính mà thay đổi cái gì.

Bởi vì mỗi người đều có quyền được yêu, bởi vì tình yêu là không giới hạn.

Trong tiếng reo hò và vỗ tay lớn, Thư Tình thấy nam sinh có vóc người

cao lớn đứng trong đám người xung quanh, nhìn cô không chớp mắt.

Nhưng chỉ khi cô đứng ở vị trí như vậy, cô mới có thể nhận ra trong đôi mắt đó có nước mắt.

Cô rất muốn đi xuống đài ôm lấy cậu nam sinh vất vả đó, nhưng cuối cùng

nhịn xuống, cúi người chào thật sâu, sau đó đi xuống đài.

Cố Chi như không để ý nghiêng đầu nhìn về phía cửa hông, lại thấy Thư Tình và Dư Trì Sâm một trước một sau đi ra ngoài.

Trong lòng xẹt qua chút gì đó, anh hiểu ra và quay đầu lại.

Thì ra là thế.

Đây là lần đầu tiên anh thấy được ánh hào quang của cô.

Cô tự tin đứng trên sân khấu, vẻ mặt sáng rở khó nói thành lời, trong đôi mắt có một sự nghiêm túc lại có chút trẻ con.

Anh nghe thấy có rất nhiều giáo sư đều khen cô, nói khẩu ngữ cô rất tốt, quan điểm độc đáo, dùng từ ngữ chuẩn xác, luận cứ không chê vào đâu

được…Nhưng anh chỉ cúi đầu xuống mỉm cười, vì anh tìm được một từ đặc

biệt để hình dung cô.

Dũng cảm.

Giống như một bộ phim mà anh rất thích, Braveheart.

Kết quả cuộc thi có chút bất ngờ, bên trong thành phần ban giám khảo

không phải đều là những người trẻ, không tránh được có vài người hơi bảo thủ.

Thư Tình được giải ba, nhưng cô có thể nói ra những lời muốn nói với Dư Trì Sâm cũng đã cảm thấy mỹ mãn rồi.

Sau khi mọi người rời khỏi hội trường, chỉ còn các thấy cô giám khảo và thí sinh dự thi ở lại tiến hành trao đổi.

Cố Chi là thầy giáo tiếng Pháp, tất nhiên phải ở lại chỉ cho các học

sinh chuyên ngành tiếng Pháp. Khóe mắt thấy Thư Tình đã nói chuyện xong

với giáo viên rời khỏi hội trường, anh dừng một chút, cũng kết thúc cuộc nói chuyện, đi ra khỏi cửa.

Giày Thư Tình vì quá nhỏ, cô đã muốn cởi nó ra từ sớm nhưng vì phải nói

chuyện với các giáo viên nên không thể vội, đau đến nỗi cô phải dùng sức rất lớn mới không nhe răng trợn mắt.

Khi cô đi xuống cầu thang hơi vội, không được chết tử tế, cái giày cao gót lại đảo một chút, suýt nữa thì lảo đảo ngã.

Đúng lúc này có người đi vội lên hai bước, dùng cánh tay hữu lực đở lấy cô, giúp cô ổn định cơ thể.

Thư Tình ngẩn đầu lên, nhìn thấy đôi mắt yên tĩnh sáng ngời, “…Thầy Cố”

Cố Chi cuối đầu nhìn chân cô, gót bị dép mài đỏ, rõ ràng là đôi giày này không vừa chân cô.

Hội trường chỉ cách kí túc xá khoảng mười phút đi, anh dừng một chút mới mở miệng nói: “Đi thôi, tôi đưa em đi.”

“Dùng mô tô sao?” Thư Tình cả kinh, nếu như hai người họ ngồi mô tô đi

trong trường học….Không cần nghi ngờ, tuần sau đứa nhỏ của bọn họ nhất

định sẽ biết đi.

Cố Chi bình tĩnh liếc nhìn cô một cái, không nói nhiều về sự lo lắng của cô, chỉ buông tay đang nắm tay cô, “Tôi lái xe tới.”

Thư Tình thở nhẹ, chân rất đau, thật sự thì không có cách nào từ chối sự hấp dẫn này, nhưng đi được hai bước, cô mới phát hiện Cố Chi không nhúc nhích, vì thế cô quay đầu lại hỏi, “Thầy không đi à?”.

Chỉ thấy người đàn ông đứng ở trên cao bình tĩnh đưa tay về phía cô, không nói lời nào.

Bỗng nhiên Thư Tình bật cười, hiểu rõ ý của anh, vì thế đưa tay vịn lấy cánh tay anh.

Cố Chi đi chậm lại mang theo cô xuống cầu thang, cúi đầu nhìn bàn tay

đặt lên bộ tây trang màu đen của mình, thản nhiên nói một câu, “Mượt mà

trắng nõn, da mỏng thịt dày, Thư Tình, đôi tay em quá nhiều thịt.” Cố Chi khởi động ô tô, từ từ đi về phía kí túc xá trường học.

Vì có nhiều người vừa đi từ hội trường ra nên ô tô phải đi chậm, muốn đi nhanh cũng không được.

Ánh mắt Thư Tình rất tốt, cách mười mét nhận ra đám người phía trước là học sinh của lớp chuyên ngành tiếng Pháp, cô mau chóng cúi người xuống ghế, cả người biến mất trong phạm vi thị lực của đối phương.

Quả nhiên, Cố Chi ấn còi, mấy người đó quay đầu lại,

Nhường đường cho anh, cười hì hì vẫy tay với người trong xe, “Chào thầy Cố.”

Cố Chi gật đầu.

Thư Tình không biết mấy người này có nhìn chằm chằm vào chiếc xe hay không, chỉ có thể tiếp tục sấp người xuống, cho đến khi Cố Chi bình tĩnh hỏi một câu: “Em định nằm sấp như vậy đến ký túc xá sao?”

Thư Tình ho hai tiếng, “Các bạn ấy còn đang nhìn sao?”

Cố Chi nhìn vào kính chiếu hậu, “Không”

Lúc này cô mới thở nhẹ ra, gian nan ngồi thẳng người lên, “Nguy hiểm thật.”

Bên trong xe nhất thời yên tĩnh.

Thư Tình giống như nửa oán trách, nửa đùa nói: “Nếu không phải nhân khí của thầy Cố rất cao thì em cũng đâu cần vất vả như vậy. Từ ngày bị người thấy em và thầy đi ra khỏi khu chu


80s toys - Atari. I still have