
ột cảnh đều có
sự biến hóa xung quanh, cũng tác động đến tâm tư của Thư Tình.
Mà sau khi Hà Ny vượt qua tất cả, nguyện ý chấp nhận Tiểu Tân thì bộ
phim lại ngừng lại ở màn tai nạn xe cộ, trái tim Thư Tình ngừng lại.
Cô thấy Tiểu Tân cởi tây trang đắp lên người Hà Ny, đôi mắt luôn ôn nhu sáng ngời thoát ra vẻ bi thương.
Sau khi tắt đèn, cô mở đèn bàn học lên, lấy giấy bút viết cảm nhận theo lời Cố Chi.
Nhưng dưới ánh đèn tái hiện lên hình ảnh của Tiểu Tân và Hà Ny thâm
tình, hoặc yên tĩnh xem bộ phim, hoặc chia sẻ câu danh ngôn làm người từ “Anna Karenina” (*): “Hạnh phúc gia đình đều giống nhau, gia đình không hạnh phúc mỗi người đều bất hạnh.
(*) Anna Karenina là một tiểu thuyết của nhà văn Nga Lev Nikolayevich
Tolstoy, được đăng tải nhiều kỳ trên tờ báo Ruskii Vestnik (“Người đưa
tin”) từ năm 1873 đến năm 1877 trước khi xuất bản thành ấn phầm hoàn
chỉnh.
Mới đầu cô cũng không biết là mình đang khóc, cuối cùng mình là thấy hai gò má đã ướt sũng.
Cô gian nan đặt bút rất lâu, cuối cùng chỉ dùng đến tiếng Pháp viết được một đoạn.
Chúng ta đều là những con nhím cô độc, chỉ những người có tần số giống
nhau mới có thể thấy sự xinh đẹp của nhau ở sâu trong nội tâm mà người
khác không biết. Em tin rằng trên đời này nhất định có một người có thể
cảm nhận được vẻ đẹp của em, người đó chưa hẳn là người yêu, có thể là
bất cứ ai. Bỏ qua điều kiện thân phận và địa vị, bỏ qua những khoảng
cách nhìn như không thể đo đếm, ở trong thế giới rộng lớn này, chúng ta
sẽ vì sự hiểu biết quý trọng này mà không cảm thấy cô độc.
Sau khi tan học của tiết tiếng Pháp ngày thứ tư, cô đưa CD và bài cảm
nhận đưa cho Cố Chi trên bục giảng, sau đó vội vàng dời đi.
Đêm hôm đó, Cố Chi ngồi trong phòng khách yên tĩnh, mở bài viết ra.
Tiếng Pháp Thư Tình viết lưu loát mà tình tế, có nét thanh tú của con gái, không hề giống với vẻ bề ngoài không kiêng nể.
Mới đầu anh nghĩ rằng cô chỉ viết cho có lệ, bởi vì một bộ phim rất dài
mà chỉ có nửa trang cảm nhận, nhưng sau khi đọc được những dòng chữ
duyên dáng, ánh mắt Cố Chi dừng lại tại câu nói cuối cùng.
Anh trầm mặc ngồi một lúc lâu,mới mở ti vi ra, bỏ đĩa CD ra mà mình đã xem rất nhiều lần vào.
Trên màn hình xuất hiện hình ảnh Hà Ny lạnh lùng, sau đó đi vào trong
sinh mệnh của Tiểu Tân, hình ảnh trên có ánh mặt trời, có nụ cười, có
những hạt bụi trong suốt, còn có những chú cá vàng đang bơi lội.
“Bỏ qua thân phận và địa vị, bỏ qua những khoảng cách nhìn như không thể đo đếm, ở trong thế giới rộng lớn này, chúng ta sẽ vì sự hiểu biết quý
trọng này mà không cảm thấy cô độc”.
Trên hình ảnh, Hà Ny dường như biến thành một người con gái khác, lúc
ngồi viết câu đó, ngẩng đầu lên nhìn anh ngồi trên sofa mỉm cười.
“Thầy, em đã qua được chưa?”.
Hóa ra biết rõ một người lại là việc đơn giản như vậy, chỉ qua vài dòng
văn ít ỏi, lại có thể dễ dàng thấy người một trái tim nguyên vẹn.
Cố Chi ngồi dưới ánh đèn rất lâu, cuối cùng cầm điện thoại nhắn một tin nhắn.
“Merveilleux!”.
Thư Tính trả lời rất nhanh, chỉ khoảng nửa phút sau, di động của anh phát sáng.
“Un monsieur merveilleux, uudiant merveilleuse”. (Danh sư xuất cao đồ (*)- bản Thư Tình tự phiên dịch).
(*) Danh sư xuất cao đồ: Thầy giỏi ắt có trò giỏi
Anh cúi đầu cười rộ lên, mặt mày cong cong, mang theo ý cười trước nay chưa từng có. Gần kết thúc học kỳ, theo thường lệ, khoa sẽ tổ chức cuộc thi một lần.
Trong hội trường tiếng người ồn ào, Dư Trì Sâm ngồi một bên làm công
việc của cán bộ hội sinh viên, sắp xếp thứ tự cho người thi, bất chợt sẽ có người chạy đến hỏi xem ngồi chỗ nào.
Đáng ra Thư Tình cũng không thoát khỏi cái chân đó nhưng vì là một trong những người tham gia cuộc thi diễn thuyết nên may mắn thoát nạn.
Tần Khả Vi ngồi dưới sân khấu vẫy vẫy tay với cô, nói câu “Cố lên”.
Sau khi Dư Trì Sâm sắp xếp chỗ ngồi, khuôn mặt đen xì đến trước hàng thí sinh đầu tiên, đưa tay qua giật chai nước khoáng trên tay Thư Tình,
không có hình tượng ngửa cổ tu vài ngụm.
“Coi như tớ cầu xin cậu, cậu giả vờ như không biết tớ sau đó cầm chai nước và cút đi”.
Dư Trì Sâm đậy nắp lại, chen lên hàng ghế của cô ngồi xuống bên cạnh, “Bạn yêu, hay là thôi đi, cả khoa ai chẳng biết chúng
ta là một đôi”.
“Tớ sẽ không để ý đến việc nói ra tính chất thật của cậu trong tình……”.
Lời nói còn chưa dứt, Dư Trì Sâm đã che miệng của cô, đồng thời nhìn xung quanh, hạ giọng, hung dữ nói: “Coi như cậu lợi hại!”.
Thư Tình cười cười nhìn cậu ta rời đi, một giây sau lại thấy Cố Chi đi
cửa hông vào hội trường, cô phát hiện ánh mắt Cố Chi nhìn thoáng qua về
phía Dư Trì Sâm vừa rời khỏi, sau đó nhìn vào mắt cô… Rõ ràng là vừa nãy bọn họ làm ầm ĩ anh đã thấy hết.
Thư Tình đang chuẩn bị chào hỏi anh thì bỗng nhiên chủ nhiệm bộ môn cũng là giám khảo ra đón anh: “Thầy Cố đến rồi sao?”.
Anh không nhìn Thư Tình nữa mà nói chuyện với chủ nhiệm bộ môn, theo đội nữ sinh tiếp đón đi vào bàn giám khảo.
Có lẽ anh bề bộn nhiều việc, lúc đi qua cô cũng không rảnh quay đầu lại
để nhận lời chào của cô, cho nên Thư Tình rất tự giác nuốt câu “Xin