
chào thầy Cố” vào trong bụng.
Cố Chi ngồi trên ghế giám khảo, chủ nhiệm bộ môn bắt đầu cười cảm ơn
anh, nhờ sự hỗ trợ của anh mà cháu gái của bà có thể khỏe mạnh xuất
viện.
“Tôi cũng chỉ nói vài câu, chỉ là nhấc tay chi lao mà thôi, tất cả đều là công lao của bác sĩ Lưu”.
Chủ nhiệm bộ môn nhanh chóng nói: “Ai mà chẳng biết bác sĩ Trương là
chuyên gia lĩnh vực này? Nếu không phải thầy Cố nói giúp thì không biết
nhà tôi phải xếp hàng chờ đến bao giờ, tất nhiên phải cảm ơn thầy”.
Vẻ mặt Cố Chi khách khí, không thấy phiền chán nhưng không biểu hiện anh thích những trường hợp như vậy.
Trước nay anh không vui khi người khác đi cửa sau, cho dù là bác sĩ hay
là giáo sư, cháu gái của chủ nhiệm bộ môn từng đến trường học, lúc đó
anh có ở văn phòng, tận mắt nhìn thấy bệnh tình của cô bé ấy nghiêm
trọng như thế nào.
Khi chủ nhiệm bộ môn còn đang cảm ơn anh, thì cuộc thi cũng đã bắt đầu.
Anh vẫn luôn duy trì vẻ mặt lễ độ, nhưng lại không tập trung với đoạn
đối thoại, cho đến khi Thư Tình lên sân khấu thì anh hoàn toàn không
nghe được chủ nhiệm bộ môn đang nói cái gì.
Thư Tình là người thứ ba lên thi, trang phục hiếm thấy: tiểu lễ phục màu đen và váy ngắn, áo trong màu trắng cổ lá sen, thậm chí cô còn mượn đôi giày cao gót màu đen của Tần Khả Vi, chỉ tiếc là giày hơi nhỏ so với
chân cô khiến cô hơi khó chịu.
Cũng may không phải đứng lâu, năm phút đồng hồ thì không lo.
Ba phút trước khi lên sân khấu, Thư Tình rút được đề mục: Is there any boundary in love? (Tình yêu có giới hạn không?)
So với đề mục cụ thể của hai thí sinh trước thì đề mục trừu tượng thế
này tất nhiên sẽ khó hơn một chút, mặc dù không phải lần đầu tiên cô
tham gia cuộc thi này nhưng vẫn cảm thấy khẩn trương.
Thư Tình thong dong đi tới bục nói chuyện, cố gắng trấn tĩnh để nhìn
mình có vẻ tự nhiên mà hào phóng, sau đó nhìn những người ngồi xem dưới
sân khấu, cuối cùng mở miệng nói.
“Good afternoon, my dear friends. It’s my great hoo stao talk about
something I have been longing to say for a long time, but somehow
haven’t got a ce”.
(Xin chào các bạn. Thật vinh hạnh cho tôi được đứng ở đây nói cho mọi
người biết những điều tôi muốn nói từ lâu nhưng chưa có cơ hội)
…
Cô nói, nói đến tình yêu, tất cả mọi người đều có định nghĩa riêng của
bản thân, có lẽ có người sẽ nghĩ đến tình yêu của cha tình yêu của mẹ,
sẽ nghĩ tới tình yêu nam nữ, sẽ nghĩ tới tình yêu và hôn nhân, cùng với
rất nhiều những điều khác. Nhưng cô vừa nhắc tới suy nghĩ của đại đa số
mọi người, nếu như bây giờ cô muốn nói đến một quần thể người số ít, mọi người sẽ nghĩ tới cái gì?
Ở trong hội trường lớn như vậy, dưới mỗi một ánh mắt đang nhìn chăm chú, cô vẫn có thể nhìn thấy Dư Trì Sâm đứng thứ bảy, sau đó mỉm cười.
“OK, after the warming-up, I have a strong reason to believe you’ve
already got my topic, that is homosexuality. Or we give it a more
beautiful name, no boundary to love”.
(OK, sau một thời gian khởi động ngắn, chắc mọi người cũng đã hiểu được
chủ đề mà tôi muốn nói, đó là tình yêu đồng tính - hoặc chúng ta có thể
cho nó một cái tên tốt hơn, tình yêu không giới hạn)
Đề tài này nghe qua có vẻ là một đề tài nghiêm túc mang tính tranh luận
cao nhưng Thư Tình không định biện luận, cũng không định dùng quan điểm
chính trị, cô đứng trên góc độ của bản thân dùng cách nói chuyện hài
hước để chỉ ra chỗ không ổn khi mọi người đối xử với người đồng tính
luyến ái.
“Một chính trị gia người Mỹ đã từng nói: Đồng tính luyến ái là điểm mấu
chốt khiêu khích với đạo đức quốc gia, làm lung lay nền móng cơ sở của
quốc gia. Nhưng tôi chỉ muốn nói một câu, chẳng lẽ hai người đồng tính
sau khi trải qua một buổi đêm tốt đẹp, sáng sớm hôm sau tỉnh dậy nói
chào buổi sáng sẽ nói lời đầu tiên là ‘Hi em yêu, tối hôm qua chúng ta
đã làm lung lay nền móng cơ sở quốc gia’ sao?”.
“Hoặc là một người đồng tính luyến ái chôn giấu tình cảm đã lâu rốt cuộc quyết định công khai giới tính thật của bản thân, có phải khi đó sẽ
nhắc nhở bản thân: Phải chú ý tới an toàn nền móng quốc gia hả?”.
Tiếng cười không ngừng vang lên, sau đó là những cái vỗ tay nhiệt liệt, thậm chí còn có người đứng lên huýt sao ủng hộ cô.
Bàn giám khảo có cả giáo sư tiếng Anh, giáo sư tiếng Pháp, đa số mọi người đều còn khá trẻ, đầu tiên đều bị sự lớn mật của
Thư Tình làm gật mình, sau đó lại cười rộ lên vì tài ăn nói hài hước và biểu hiện xuất sắc của cô.
Chủ nhiệm của bộ môn Pháp tuổi cũng khá lớn, sau khi nghe đến chủ đề này của cô thì cau mày nói: “Thư Tình này, lá gan cũng quá lớn!”
Nhưng sau năm phút dồng hồ diễn thuyết ngắn ngủi, toàn bộ người nghe đề
đứng dậy vỗ tay cho cô, nửa phút sau, chủ nhiệm bộ môn Pháp nghe thấy
tiếng người đàn ông bên cạnh cúi đầu cười nói: “Merveileux!” (Rất đặc
sắc)
Bà ngạc nhiên nghiêng đầu nhìn thì thấy người đàn ông trước giờ luôn ôn
hòa xa cách, vẻ mặt không hiện vui buồn, vậy mà bây giờ nhìn thẳng người trên sân khấu, trên mặt nở nụ cười mỉm, sóng mắt chuyển động.
Phần kết Thư Tình nói như vậy:
Tôi nhớ khi tôi còn nhỏ bắt đầu đọc sách giáo kho