Người Đàn Ông Của Tôi

Người Đàn Ông Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322885

Bình chọn: 10.00/10/288 lượt.

t đỏ bừng của thư ký Ngô, yên lặng đi vào phòng,

Lúc nghỉ trưa, tất cả mọi người đều đến nhà hàng ở tầng một ăn cơm trưa,

Thư Tình cảm thấy nếu không có người quen, một mình ngồi ở đó sẽ rất

ngốc, cho nên mua chút đồ ở tiệm bánh bao bên đường, rồi đi thang máy

về.

Lúc đến tầng 13, có người đi vào, Thư Tình đang ăn từng miếng bánh mì, vừa thấy người vào là Trình Ngộ Sâm, lập tức cứng rắn nuốt

miếng bánh trong miệng xuống, nước mắt cũng sắp chảy ra rồi, không quên

cung kính chào: “Tổng giám đốc Trình.”

Trình Ngộ Sâm bị bộ dạng của cô chọc cười, cười như không cười gật đầu, đứng bên cạnh cô, đi về tầng 23 cùng cô.

Trong thang máy chỉ có hai người, ngay cả bánh mì Thư Tình cũng không dám

gặm, lại bỗng nhiên nghe thấy đối phương hỏi một câu: “Ăn có ngon

không?”

“Hả?” Thư Tình ngẩn người, trả lời theo bản năng: “Ăn ngon.”

“Có để ý không nếu chia cho tôi một chút?” Trình Ngộ Sâm nhìn túi của cô,

hiển nhiên phát hiện cô mua vài cái bánh mì nhân bơ: “Vừa rồi có một hội nghị khẩn cấp, bây giờ phải thông báo qua tổng bộ nước Mĩ, tôi không có thời gian đi ăn trưa.”

Thư Tình không nói hai lời, ngoại trừ một cái mình đã ăn còn lại đưa cả cho anh.

Rốt cuộc Trình Ngộ Sâm không còn cười như không cười nữa, lúc này, anh nở

một nụ cười rạng rỡ, ánh mắt sau gọng kinh màu vàng nhìn cô chứa ý cười: “Vô cùng cảm kích.”

Sau đó... sau đó anh điềm nhiên hưởng bữa trưa của Thư Tình trong thang máy.

Từ trong gương bóng loáng, Thư Tình đánh giá anh, đôi mắt xanh sáng, môi

mỏng khẽ nhếch, người cao cũng khoảng 1m8, bộ quần áo đắt tiền mà cô

không nhận ra nhãn hiệu, mỗi ột đường chỉ đều đi rất đẹp.

Vị tổng giám đốc này mà đi làm người mẫu, cô chắc chắn không nghi ngờ anh chuyển nghề giữa đường đâu.

Mà Trình Ngộ Sâm ăn ăn, đột nhiên ngừng lại, hơi nghiêng đầu, nở nụ cười với người trong gương.

Thư Tình lập tức cả kinh, mẹ nó, bị phát hiện rồi.

Hai gò má nóng lên.

Thật vất vả mới đợi thang máy mở ra, Trình Ngộ Sâm đi ra ngoài trước, trước khi đi, anh giơ túi bánh trong tay nói: “Cảm ơn.”

Suốt cả trưa, bụng Thư Tình đều âm thầm réo, buồn bã ỉu xỉu, đồng thời cô

không nhịn được nghĩ, đây có tính là thay đổi biện pháp hối lộ tổng giám đốc không?

Không ngờ Eric tiếng tăm lừng lẫy cũng rất hiền hòa.

Trình Ngộ Sâm.

Thư Tình suy nghĩ tên của anh, có chút kinh ngạc, hình như anh không thích

người khác gọi tên tiếng anh của anh, rõ ràng là ABC, theo lý thuyết

chắc là càng nên thích ứng với tên tiếng anh chứ.

Cô đang thất

thần thì một chồng văn kiện đặt ‘bộp’ trước mặt cô, vẻ mặt thư ký Ngô

không thay đổi nói: “Sững sờ cai gì? Thật sự nghĩ rằng mời cô tới để

bưng trà đưa nước đổ rác sao? Hôm nay xem toàn bộ những văn kiện này,

ngày mai chuẩn bị đến văn phòng cách vách để học hai phiên dịch viên cao cấp.”

Thư Tình chưa kịp nổi giận thì kinh ngạc hỏi: “Không phải tôi theo chị học sao?”

“Đúng thế, vốn là như vây.” Thư ký Ngô lạnh lùng nhìn cô: “Ai bảo cô không

hiểu lúc nào lên làm cái gì? Đúng là có mặt mũi lớn, tổng giám đốc tự

mình truyền đạt, muôn cô đến phòng bên cạnh học tập phiên dịch.”

Nói xong, cô ta cũng lười để ý Thư Tình, đi giày cao gót rời khỏi phòng làm việc.

Trong phòng vệ sinh, Ngô Du vừa trang điểm lại, vừa nén giận nói với cô gái

bên cạnh: “Không phải là bị anh ấy nhìn thấy mình để cho thực tập sinh

đổ rác thôi sao? Lại dùng cách này khiến mình lúng túng, cả lầu 23 này

ai cũng biết mình bị đoạt mất tư cách hướng dẫn người mới, cậu còn không thấy ánh mắt của những cô gái kia sao!”

Tiêu Ý bộ phận sáng tạp

lấy kẻ mi ra, cẩn thận vẽ vẽ: “Ánh mắt gì? Cậu để ý nhiều như vậy làm

gì, những cô gái đó có khi nào nhìn cậu thuận măt đâu? Ngược lại, những

anh chàng ở tầng lầu này vẫn luôn nhìn cậu như lang như hổ.... Mình nói

này, khi nào thì cậu mới không nhìn chằm chằm vào tổng giám đốc hả, dù

sao nhóm người phàm phu tục tử như chúng ta, tổng giám đốc lại là nhân

vật cao cao tại thượng, chỉ sợ không dễ nhúng chàm.”

“Cậu nghĩ

rằng mình và cậu không muốn tìm đàn ông khác sao? Nhưng nhìn tổng giám

đốc lại nhìn những người khác trong đại sảnh này xem, là cậu thì cậu

cũng không cam lòng.”

“Nhưng tổng giám đốc không có ý tứ kia với cậu, cậu đừng uổng phí tâm trí.”

Ngô Du cất son môi đi, vẻ mặt buồn bực nói: “Đừng nói nữa, hôm nay cũng vì

cái cô thực tập sinh kia mà tổng giám đốc lại mở miệng làm khó mình.

Mình không tin, mỹ nhân như hoa như ngọc như mình đây bày trước mặt, mà

anh ta vẫn có thể ngồi yên trong lòng không loạn, trong thương trường

loại chính nhân quân tử đó rất hiếm thấy!”

Tiêu Ý dừng lại một chút, đột nhiên ý vị sâu xa nở nụ cười: “Nói không chừng... anh ta vốn không được ấy chứ?”

Lúc Thư Tình tan

việc, vẫn đứng ngoài cổng chính chờ người, nhưng mà trông mòn con mắt

thì lại có người đi xuống đụng phải cô, cô quay đầu lại kinh ngạc kêu

một tiếng: “Thư ký Ngô?”

Một câu “Xin lỗi” của đối phương bị nuốt về khi nhìn thấy rõ người bị đụng phải, sau đó khuôn mặt lạnh lùng xoay người rời đi, đôi giày cao gót cạch cạch bước đi, giống như chỉ hận

không thể chà đạp lên người Th


Old school Easter eggs.