Old school Easter eggs.
Người Đàn Ông Của Tôi

Người Đàn Ông Của Tôi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 322853

Bình chọn: 8.5.00/10/285 lượt.

hề tự giác mà tiếp tục: “Kết quả Vân Vân nói cô ấy quên mua áo mưa rồi, để anh xuống dưới mua, anh liền

nói với cô ấy, anh nhất định sẽ chú ý, nhất định sẽ không ra bên trong

——”

“Đủ rồi!” Cố Chi sắc mặt tối sầm lại, đạp Lý Tuyên Nhiên một cái.

Lý Tuyên Nhiên kêu đau một tiếng, dịch người một chút, nằm lên ghế salon, lại ôm gối tiếp tục kể chuyện xưa.

“Anh còn nhớ rõ hôm đó Vân Vân mặc nội y màu đen gợi cảm, thấy thế anh muốn

ngừng mà không được, anh hôn từ mặt đến ngực cô ấy, sau đó ——”

Cố Chi bình tĩnh che lỗ tai Thư Tình lại, sau khi hết tiết mục chuyện cũ

mới buông ra, sau đó lấy điện thoại của Lý Tuyên Nhiên trong túi quần,

gọi điện thoại cho vợ cậu ta, cuối cùng kéo Thư Tình ra khỏi cửa.

“Anh ấy vẫn như thế này hả?” Thư Tình đỏ mặt, mặc dù hơi chếnh choáng sau nhưng thần trí vẫn rất tỉnh táo.

“Ừ, nhân phẩm có quan hệ trực tiếp với rượu.”

.... Thầy Cố hình dung bạn bè như vậy có thích hợp không? =_=

Phía sau rất gần khu nhà, nhanh chóng đến dưới lầu, Cố Chi kéo tay của anh,

đi trong gió đêm: “Em có muốn tỉnh rượu rồi mới lên không?”

“Được.”

Ban đêm an tĩnh, bầu trời đầy sao, có lẽ ngày mai sẽ có thời tiết tốt.

Thư Tình hơi say, đột nhiên cười hì hì hỏi anh: “Thầy Cố, có phải anh cố ý muốn chuốc say cho em phải không?”

Cố Chi nhíu mày: “Sao lại hỏi vậy?”

“Tần Khả Vi nói, người đàn ông bình thường luôn có nhu cầu sinh lý, anh độc

thân nhiều năm như vậy, nhất định đã sớm đói khát không nhịn được rồi.”

“....” Không phải Tần Khả Vi muốn học nghiên cứu tiếng Pháp sao? Cố Chi bình

tĩnh suy nghĩ, là thầy giáo, anh nên bố trí cho bạn học Tần luận văn có

số từ kha khá.

30 vạn là con số may mắn.

Dường như Thư

Tình càng ngày càng say, thấy Cố Chi không nói gì, đột nhiên dính lại,

miệng đầy mùi rượu hỏi: “Em hỏi này, thầy Cố, anh còn là xử nam không?”

Cố Chi tối sầm mặt, rượu phẩm kém thì ra không chỉ có Lý Tuyên Nhiên.

Anh dừng bước lại, kệ cho Thư Tình say khướt cọ qua cọ lại trên cổ anh, ngã trái ngã phải bám lấy anh để tránh ngã xuống, mãi sau mới nói: “Kinh

nghiệm thực chiến không quan trọng, nội dung cần kỹ thuật tốt.”

“Anh nói...” Người nào đó đầu óc chậm chạm chớp mắt mầy cái, lúc này mới nói: “Kỹ thuật của anh rất tốt sao?”

“Em nhất định phải làm ra bộ dạng kích động này sao?” Cố Chi ung dung xoa xoa đôi môi cô.

Thư Tình nói năng hùng hồn lý lẽ, hất tay anh ra: “Mặc dù nhìn em rất hoạt bát sáng sủa, nhưng thật ra rất rụt rè, cho nên....”

“Cho nên sao?”

“Cho nên em cảm thấy anh nên nhịn thêm chút nữa, em còn nhỏ.” Thư Tình hoàn

toàn say, bởi vì lúc này cô còn đang buồn rầu cúi đầu nhìn ngực mình,

sau đó không coi ai ra gì vươn tay ra sờ nắn: “Chờ một chút....”

Rốt cuộc Cố Chi không nhịn được cười lên, bị hành động kinh hãi này làm cho không biết nên khóc hay nên người, sợ cô ngã trái ngã phải ngã xuống

đất, anh kéo cô ôm vào trong ngực: “Được rồi, được rồi, về nhà thôi.”

“Vậy anh phải đáp ứng voie em, không cho phép có ý đồ bất chính với em!” Cái đầu nhỏ từ trong ngực thò ra, vừa ợ một cái vừa nói.

Cố Chi cúi

đầu nở nụ cười: “Anh thừa nhận anh cũng chỉ là người đàn ông bình

thường, sẽ có một chút suy nghĩ không thuần khiết, nếu có cơ hội thật

tốt đương nhiên sẽ không bỏ qua. Nhưng mà... anh cũng đồng ý bây giờ còn quá sớm để nói, trước khi em chuẩn bị thật tốt, anh sẽ cố gắng kiềm

chết.”

Đúng vậy, anh sẽ cố gắng kiềm chết, còn nếu không kiềm chế được.... vậy cũng chỉ có trời biết. Trong thang máy, thầy Cố quần áo chỉnh tề vô cùng bình tĩnh vịn thiếu nữ say rượu đang

nghiêng ngả, đứng cùng còn có vài hộ gia đình ở lầu trên, trông thấy hai người như vậy thì vẻ mặt cũng ngạc nhiên.

Thầy Cố như cọc gỗ đứng nguyên tại chỗ không nói lời nào, ngược lại, Thư Tình người toàn mùi rượu ồn ào không ngừng.

“Lý Tuyên Nhiên nói cái gì? À, anh ấy nói vợ anh ấy mặc bộ nội y màu đen rất hấp dẫn....”

Cố Chi: “....”

“Anh nói xem em có nên đi mua một bộ không?” Thư Tình cúi đầu xuống nhìn lại bản thân, nói thầm, cần phải mua bộ bó mới được...”

“.....”

“A, thầy Cố, sao mặt anh lại hồng như vậy!” Thiếu nữ mê mang dựa sát vào anh, cười ha ha giống như kẻ ngốc.

Mọi người chợt hiểu, thì ra quan hệ của hai người này là thầy trò.... Ánh mắt nhìn Cố Chi càng phức tạp,

Nhờ Thư Tình ban tặng, Cố Chi cảm giác mình đã thành công phá vỡ hình tượng giáo viên, hóa thân thành mặt người dạ thú, chuốc say cho học sinh, có ý đồ bất chính.

Vất vả lắm mới về được tới nhà, Cố Chi ném Thư

Tình lên ghế sofa, sau đó vào nhà vệ sinh giúp cô cầm khăn ướt lau qua

để tỉnh rượu. Lúc còn đang giặt khăn mặt, đột nhiên nghe ngoài phòng

khách vang lên tiếng “phịch” rõ to, thì ra cái người uống rượu say,

giống như con khỉ nhích tới nhích lui trên sofa, cuối cùng ngã xuống

sofa.

Thư Tình quay qua quay lại trên mặt đất, không biết khi nào thì tới trước mặt người đàn ông, vô cùng thành khản nói: “Em là côn

trùng nhỏ.”

Cố Chi ngồi xổm xuống mỉm cười: “Côn trùng nhỏ không biết mặc quần áo.”

Anh cười vô hại, trong đầu Thư Tình không suy nghĩ được, vì vậy lặp lại một lần: “Côn trùng nhỏ không biết mặc