
ô ấy đau, mình có thể làm
việc thay, thôi, quên đi.
Tử Lạc vẫy một chiếc ta xi, hai tay nắm chặt vào nhau, cô chỉ biết
bây giờ cô rất gấp, rất gấp, cô hơi buông lỏng tay mình phát hiện lòng
bàn tay đầy mồ hôi.
Mà khi cô xuống xe thì đã khẩn trương tới mức không biết nên đi thế nào.
Công ty của tập đoàn Ôn thị, cô ngẩng đầu lên nhìn… bảng chữ màu đen, cô biết đây là chỗ Ôn Vũ Nhiên làm việc, nhưng cũng chưa bao giờ tới,
nếu không phải cô thực sự rất lo lắng, cô cũng sẽ không đến đây, cô sợ
sẽ gây phiền toái cho hắn.
Cô đứng bên ngoài thật lâu, lại thử gọi điện thoại một lần nữa cho hắn, nhưng máy vẫn tắt. Cô hít một hơi thật sâu đi vào trong.
Bên trong thật lớn, cô cúi đầu, giống như không thể gặp người khác,
cho tới bây giờ cô cũng chưa có cảm giác như vậy, trong lòng cảm thấy
chua xót, cô rõ ràng là bạn gái hắn, nhưng hiện tại cảm thấy mình giống
tình nhân của hắn, không hề biết tình hình thực tế của hắn.
Tuy tất cả chuyện này đều do cô tự nguyện, nhưng chính hắn cũng ngầm
đồng ý không phải sao? Cô băn khoăn, cũng không thể phủ nhận việc này
đối với bọn họ như thế là tốt nhất, cô dùng sức nắm chặt bàn tay mình,
cô đang suy nghĩ gì, sao có thể trách hắn, sao có thể, hắn đang rất bận
rộn, rất vất vả, mà bây giờ cô lại ở đây giận dỗi, cô cảm thấy mình có
chút hèm mọn, không khỏi tự mắng mình.
“Xin hỏi tiểu thư, cô muốn tìm ai, có hẹn trước không?’ Cô gái trước
mặt Tử Lạc nói, lộ rõ vẻ không vui, công việc của cô ấy là cười, ánh mắt lại có chút khinh bỉ.
Tử Lạc nhìn chằm chằm quần áo trên người mình, quần áo rất bình
thường, một chiếc áo trắng và quần bò, một đôi giày vải đơn giản, không
thể bình thường hơn được, mà so sánh với nơi này, thực sự là tách biệt.
Cô cảm giác mình tổn thương, nhưng vẫn nở nụ cười, cô đã từng nói, cô bằng lòng cuộc sống này, cô rất hạnh phúc, cô đâu cần nhiều hơn nữa,
làm người không thể có lòng tham nếu không sẽ mất đi càng nhiều, cho nên cô luôn sống vô cùng vui vẻ, hiện tại cũng vậy.
Cô gái trước mặt Tử Lạc có chút bất ngờ, khóe miệng có chút xấu hổ,
nở nụ cười không được tự nhiên, nụ cười trên mặt Tử Lạc quá trong sáng,
ánh mắt giống như chú nai con, như nước mùa thu, khiến cho cô gái có
chút ngường ngùng.
“Tôi muốn hỏi một chút, Ôn Vũ Nhiên có ở đây không?” Cô khẽ mìm môi, một lúc mới nói ra.
Cô gái trước mặt cũng lặng người đi một lúc, không rõ, cô hỏi giám đốc của bọn họ làm gì.
“Xin hỏi tiểu thư có hẹn trước không?” Vẫn là những giọng nói đều đều, nhưng giờ lại có thêm phần khách khí.
“Không có.” Tử Lạc khẽ hạ mí mắt xuống, cô chỉ muốn biết rằng hắn có ở đây không, muốn biết hắn đang làm gì, vì sao lại không gọi điện cho cô, cuối cùng vẫn là không nói ra được.
“Này…” Cô gái trước mặt Tử Lạc lần thứ hai đánh giá cô, đối với thân
phận của cô không thể đoán nổi, cuối cùng không đưa ra được kết luận gì, giám đốc quen nhiều cô gái như vậy, cô cũng không biết cô gái này là
thật hay là giả.
“Thực xin lỗi, vị tiểu thư này, giám đốc của chúng tôi nếu không có
hẹn trước, thật xin lỗi, cô không thể đi vào.”, cô cũng chỉ có thể nói
xin lỗi, đây là quy định của công ty, cô cũng chỉ có thể chấp hành, dù
sao cô cũng không vì một cô gái xa lạ mà vứt bỏ bát cơm của mình.
“Không sao.” Tử Lạc có chút mất mát, nói cảm ơn xong, còn cúi đầu
chào cô gái kia, tỏ ý cảm tạ, mặc dù cô ấy không cho cô đi vào, cô cũng
đã biết rõ chuyện.
Nhưng vì sao lại không đến tìm cô, cô cũng không thể liên lạc với hắn, hắn như vậy khiến cô thực sự lo lắng.
Cô gái kia còn muốn nói gì, cuối cùng chỉ có thể nhìn Tử Lạc đi ra
ngoài, không biết vì cái gì, cô cảm thấy, thân ảnh gầy yếu kia, có chút
đáng thương.
Cô gái nhìn nhìn lên trên lầu, hiên tại giám đốc đang ở cùng Tề tiểu
thư, quên đi. Đây là nơi làm việc, ít nói một chút sẽ tốt hơn.
Hơn nữa, cô ấy cũng đã đi rồi, có gọi về cũng đâu được.
“Có thể là một người thích giám đốc thôi.” Cô lầm bầm nói, nhưng cô
ấy thật đáng thương, gương mặt và thân phận thật bình thường, không thể
so với người nhà họ Tề.
Nếu cô là giám đốc, cô cũng sẽ chọn cô gái minh tinh xinh đẹp kia.
Tử Lạc đi ra ngoài, ngẩng đầu, từng đợt gió thổi tung tóc của cô,
mang đến cảm giác lạnh lẽo, ngày hôm nay thật nặng nề, khiến cho cô có
cảm giác không thở được.
Cô đứng bên ngoài tòa nhà một lúc, ở phía chân trời, sắc trời càng ngày càng u ám như sắp đổ mưa.
Cô ôm lấy cánh tay mình, nhìn từng người của tập đoàn Ôn thị đi qua,
cô chỉ muốn gặp hắn, chỉ muốn biết hắn có khỏe không, chỉ như thế thôi.
Cô hít hít cái mũi của mình, đôi mắt vẫn nhìn thẳng, một giọt nước
mưa rơi xuống, trời mưa sao, cô ngẩng đầu lên, thấy được từng giọt từng
giọt nước mưa rơi trên mặt, từng cơn gió thổi qua mang theo hạt mưa,
lạnh lại càng thêm lạnh.
Cô vẫn nhìn chăm chăm cửa ra vào, trong mắt chờ mong nhưng chỉ có
những hạt mưa rơi xuống, cô thu lại thân thể mình, mưa càng lúc càng
lớn, đã làm ướt hết quần áo, ướt hết tóc cô, đến mắt của cô cũng đã ướt
sũng rồi.
Một chiếc xe màu đen đỗ cách đó không xa, người đàn ông bên trong
quen miệng lấy trong túi m