pacman, rainbows, and roller s
Người Chồng Máu Lạnh

Người Chồng Máu Lạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 328814

Bình chọn: 9.5.00/10/881 lượt.

không bao giờ nói

nhiều, hắn là một người đàn ông thành công, một người đàn ông đứng trên

đỉnh vinh quang.

Hắn lấy hôp xì gà trên người, tùy ý lấy một điếu, Vệ Thần đi qua,

quẹt lửa cho hắn, không gian trở nên yên lặng. Lê Duệ Húc có chút hưởng

thụ.

“Nếu anh đã quyết định như vậy, tôi cũng sẽ không nói gì nữa, anh

chịu nghe tôi, mặt tròi sẽ mọc ở phía tây mất.” hắn cất bật lửa đi, bất

đắc dĩ nói, Lê Duệ Húc nếu có thể buông tha cho chuyện mình muốn làm,

vậy hắn cũng đâu phải Lê Duệ Húc.

Lê Duệ Húc hút thuốc, làn khói mỏng manh, ánh mắt hắn càng thêm lạnh lẽo.

Ngày tiếp theo, Tô Lạc tiếp tục công việc của mình, cô vẫn rất nhiều

việc, giải quyết xong công việc cũng không có thời gian suy nghĩ những

việc khác, cô vẫn cười, cười không tim không phổi, chỉ có cô biết, trong mắt cô có bao nhiêu u buồn, không cách nào biến mất.

Cô nhìn nhìn cổ tay của mình, không phải là cô quá mẫn cảm, chỉ là mọi chuyện gần đây có chút không bình thường.

Vũ Nhiên… Cô nhẹ nhàng gọi tê nhắn, lại cúi xuống tiếp tục công việc

của mình, một ngày trôi qua, cô nghĩ họ có thể lại như trước kia, nhưng

cô phát hiện cô sai lầm rồi, thật sự sai lầm.

Hắn lại bắt đầu như gần như xa, cô không muốn tiếp tục như lần trước, đi tìm hắn, có phải cô đã gây phiền cho hắn, cô đặt tay lên ngực, thực

sự rất đau đớn, nỗi đau này không thể dừng lại, không thể biến mất.

Cô nhẹ nhàng thở ra, lại cố gắng nở nụ cười, đã nói, phải tin hắn, cô lại đang suy nghĩ gì chứ, cô vỗ vỗ mặt, muốn lấy lại tính thần, hôm nay cô đã bị mắng rất nhiều lần rồi.

Lúc này, trong một quán cà phê, Ôn Vũ Nhiên không ngừng chiếc đồng hồ trên tay mình, trong mắt hiện lên chút không kiên nhẫn, mà cô gái trước mặt hắn, còn đang rất nhàn nhã uống cà phê, gương mặt xinh xắn dưới ánh đèn càng lộ ra vẻ kiều mị.

“Anh đã nói, chúng ta có thể ở cùng nhau?” Tề Trữ San đặt cốc cà phê

trên tay xuống, mặc kệ hắn thế nào, hắn đã đáp ứng cô, đã hứa với cô.

“Tôi cũng đã nói, tôi có bạn gái, tôi yêu cô ấy.” Vũ Nhiên lạnh lùng

nói, hắn đối với Tử Lạc rất tốt nhưng không có nghĩa hắn đối với cô gái

nào cũng tốt như thế, hai cô gái, trái tim hắn đã có sự thiên vị.

Ngón tay Tề Trữ San khẽ cứng lại, “Em biết, cho nên, em cũng đã nói,

anh chỉ cần để em làm người phụ nữ của anh, em sẽ không ảnh hưởng đến

quan hệ của hai người.” cô hạ thấp thân phận của mình đến không thể thấp hơn, người đàn ông này, cô rất yêu, cảm giác này cô chưa bao giờ trải

qua… Chinh phục.

“Nếu cô đã nói như vậy, tôi nghĩ mọi chuyện đã rõ ràng, tôi có việc, tôi đi trước.”

Ôn Vũ Nhiên đứng lên, thực sự không thích cô gái trước mặt hắn, nhưng cô gái này cũng quấn lấy hắn thật chặt, hơn nữa, hắn cũng có chút áy

náy, như một đêm mê loạn kia… Trên da giường rõ ràng có vết máu.

Hắn rời đi, không qua tâm vẻ mặt khó chịu của Tề Trữ San, cô cầm cốc

cà phê, uống một ngụm lớn, gương mặt lỗ rõ sự tức giận, khóe môi mím

chặt.

“Anh đã nói sẽ giúp em, em cần biết chắc chắn, hi vọng anh không

khiến em phải thất vọng.” Cô nắm chặt hai tay mình, dường như tâm trạng

rất tốt.

Ôn Vũ Nhiên cầm điện thoại, rất nhanh nghe máy.

“Lạc Lạc, là anh…” Hắn vừa đi vừa nói chuyện, chỉ cần nghe tiếng nói mềm nhẹ của cô, mọi buồn rầu đều tan biến hết.

“Được, anh nhất định sẽ tới, nhớ chờ anh.” Hắn cười nhạt, tắt điện

thoại, ánh mắt trở nên rất ôn hòa, vẻ sắc bén lợi hạn đã mất đi nhiều.

Khi hắn vừa ngồi lên xe, điện thoại lại đổ chuông.

Xe của hắn vội vàng chuyển hướng, hắn ném di động sang một bên, quên cả việc đã hẹn với Tử Lạc.

Trong bệnh viện, hai người phụ nữ đưa mắt nhìn nhau, sau đó lại quay sang hướng khác.

“Mẹ..” Ôn Vũ Nhiên đi nhanh tới, vội vàng nắm hai bả vai đang run rẩy của bà, “Mẹ, cha sao rồi?” Hắn nhìn thoáng qua trong phòng bệnh, rồi

nhẹ nhàng vỗ vỗ bả vai mẫu thân, cũng không nên tiếng an ủi bà, người

phụ nữ bên cạnh nhìn với vẻ khinh thường.

“Sao rồi là sao, muốn ông ta chết sớm hơn một chút, các người sẽ

chiếm lấy toàn bộ gia sản nhà họ Ôn, đắc ý sao, có tôi ở đây, các người

đừng có nằm mơ.”

Người phụ nữ lớn tiếng nói xong, gương mặt được chăm sóc tốt mấy vẫn có chút nếp nhăn của tuổi tác.

“Bác gái… Bác nói nhỏ một chút, đây là bệnh viện.” Ôn Vũ Nhiên chỉ

thản nhiên nói một câu, người phụ nữ định nói gì đó, cuối cùng chỉ có

thể im lặng.

Ôn Vũ Nhiên ôm lấy bả vai mẹ mình, đây chính là nhà hắn, một người

đàn ông hai vợ, hai đứa con trai, mỗi ngày đều vì gia sản mà đấu đá với

nhau, cho nên, hắn mới không nói cho Tử Lạc biết thân phận của hắn, hắn

sợ việc của gia đình sẽ làm thương tổn đến cô. Sợ cô sẽ trở thành người

mẹ kia của hắn.

“Không sao, cha con một lúc nữa sẽ tỉnh.” Mẹ của Vũ Nhiên nhớ lại,

sắc mặt có chút tái nhợt, hai mẹ con hắn tự an ủi lẫn nhau, cho đến khi

người trong phòng bệnh tỉnh lại, hai người mới đi ra ngoài.

Ôn Tĩnh Niên nhìn hai người phụ nữ của đời mình, lại nhìn hai đứa con trai của mình, khẽ thở dài một hơi, cuộc đời của hắn đã có lỗi với hai

người phụ nữ này, không thể cho bọn họ toàn bộ, không thể cho họ một gia đình hoàn hảo, không thể cho họ một tình yêu h