
ng hiện tia đắc ý quyến rũ, cô biết, người đàn ông này hôm nay là của cô.
Ôn Vũ Nhiên đột nhiên mở mắt, ánh mắt trở lên cuồng loạn, nhất là khi tay của Trữ San chạm đến nơi không nên chạm, sắc mặt hắn vô cùng cuồng
loạn, hơi thở nóng hổi, hắn chợt có một loại cảm giác, một loại khoái
cảm chết người.
Ly rượu kia… Hắn vừa nhớ tới…
Hắn cố gắng tìm lại cho mình một chút lí trí nhưng bàn tay đã hướng
về cô, hắn dùng lực ôm chặt cô gái trong lòng, ánh mắt luôn trầm tĩnh
lúc này đã xuất hiện những tơ máu màu hồng, mắt kính của hắn rơi xuống,
lộ rõ đôi mắt dài nhỏ, ánh mắt mang một dự cảm đáng sợ có thể điên cuồng cắn nuốt người khác.
Rất nhanh, toàn bộ lí trí của hắn biến mất, một phần là tác dụng của
thuốc, một phần là vì cô gái này thật sự biết được làm thế nào để quyến
rũ đàn ông, cho nên tất cả mọi chuyện đều nằm trong dự tính của Tề Trữ
San.
Hai người ở trên giường dây dưa, cuồng loạn, mãnh liệt.
Trong phòng truyền tới âm thanh của đôi nam nữ giống như dã thú quấn
lấy nhau, Trữ San như một con mèo khiêu gợi, đôi chân thon dài gắt gao
quấn chặt lấy eo hắn, tiếng rên rỉ của cô thật yêu mị, âm thanh hỗn hợp
khiến cho hắn thực sự biến thành một dã thú, chỉ muốn đợt láy, muốn giữ
lấy, giải quyết ham muốn mãnh liệt của hắn.
Những thanh âm khiến người khác đỏ mặt kéo dài thật lâu thật lâu, cho đến khi tiếng thở dốc dịu lại, Ôn Vũ Nhiên mệt mỏi ngủ thiếp đi.
Tề Trữ San nằm trong lồng ngực hắn, đôi môi đỏ mọng bị hắn hôn đến
sưng đỏ, cả người đều có những dấu hôn xanh tím, vừa rồi bọn họ quả thật quá mãnh liệt.
Tề Trữ San thỏa mãn bật cười, đưa ngón tay nhẹ nhàng vỗ về gương mặt
điển trai của Vũ Nhiên, khi không mang kính mắt, hắn thực sự cuồng dã,
nhưng cô rất thích, thực sự rất cuốn hút.
Anh rôt cuộc là của em, em muốn thân xác anh, muốn cả trái tim của
anh. Cô ngồi dậy, lấy một chiếc dao nhỏ đã được chuẩn bị từ trước cứa
nhẹ một cài, một giọt máu rơi trên da giường, cô không phải xử nữ, nhưng cô muốn người đàn ông này nghĩ hắn chính là người cướp đi lần đầu tiên
của cô.
Cô nở nụ cười, lần thứ hai nằm xuống bên cạnh.
Cùng một thời gian, một người đàn ông luôn ngồi ở trong xe dập tắt
điếu xì gà, không biết là vì cái gì, hắn không có ý định đi ngủ, hắn mặc áo ngủ trắng đi ra ngoài ban công, cho đến khi trời tờ mờ sáng mới đi
vào trong phòng, một đêm hắn không ngủ, đôi mắt màu trà hiện lên chút tơ máu.
“Không được.” Trong một căn phòng đơn sơ, không biết Tử Lạc mơ thấy
gì, đột nhiên hét to một tiếng, hai mắt mở lớn, cô bật dậy, sờ trán của
mình, phát hiện trán mình đầy mồ hôi.
Ngón tay của cô theo trán trượt xuống, ở khóe mắt chạm phải một giọt nước mắt, nước mắt nhiều hơn trên ngón tay cô.
Cô đặt tay lên lồng ngực, không biết vì cái gì, cô có cảm giác đau
lòng, cảm giác sợ hãi, cực kì sợ hãi, dường như cô đang mất đi một thứ
gì đó rất quan trọng với cô.
Ngón tay của cô dùng sức chỉnh lại quần áo trên người, hơi thở gấp gáp, gương mặt nhỏ nhắn tái nhợt.
“Vũ Nhiên…” Cô khẽ gọi tên người đàn ông cô yêu, tìm chiếc di động ở
đầu giường, cô nắm thật chắc trong tay, tìm đến mọt dãy số, lông mi dài
khẽ rũ xuống, nhưng tay cô không có làm bất cứ động tác gì.
Một lúc sau, cố vỗ vỗ nhẹ gương mặt mình, tốt lắm, Tử Lạc không cần suy nghĩ nhiều, chỉ là mơ mà thôi.
Cô đặt điện thoại lên đầu giường, nằm xuống, nhưng thật kì lạ, cô không thể tiếp tục ngủ, mắt cứ mở lớn cho tới sáng.
Giấc mơ kia như thực, thực đến nỗi khiến cô đau lòng.
Cô mơ thấy Ôn Vũ Nhiên kết hôn, nhưng cô dâu lại không phải là cô, sẽ không, cô không ngừng an ủi bản thân, cô tin tưởng, Vũ Nhiên yêu cô,
hai người đã yêu nhau ba năm, còn nhớ khí đó, lần đầu tiên hai người nắm tay, lần đều tiên hôn môi, có lẽ bởi vì cô còn nhỏ, hắn luôn ôn nhu,
cẩn thận như vậy, hai người đều có tương lai tốt đẹp, dù cho thân phận
họ rất khác nhau.
Cô tin tưởng, tình cảm của bọn họ nhất định sẽ lâu dài, nhất định có thể, Vũ Nhiên sẽ không cưới người khác, nhất định không.
Trong tòa soạn báo, Tử Lạc thỉnh thoáng lấy di động ra nhìn, đôi lông mày xinh đẹp nhăn lại, không có, cô có chút thất vọng, cố gắng làm
những việc còn lại.
“Làm sao vậy, đang đợi điện thoại, có phải hôm nay hai người chuẩn bị hẹn hò a?” Đường Tình nháy mắt, thậm chí còn đụng đụng bả vai của cô,
Tô Lạc thực sự tốt a, có bạn trai đáng yêu, còn chờ đợi điện thoại nữa,
đâu có như cô, rất cô đơn, cái gì cũng không có.
Đôi môi Tử Lạc khẽ mím lại, chỉ khẽ lắc đầu, đôi mắt hiện lên vẻ u sầu.
Thực ra sau buổi tối hôm đó, đã ba ngày hai người không có liên lạc,
chuyện này chưa từng xảy ra, cô gọi điện thoại di động cũng tắt máy, có
phải đã xảy ra chuyện gì rồi không.
“Tình Tình, giúp tớ nói với cấp trên tớ không khỏe, tớ có việc muốn
ra ngoài.” nói xong, Tử Lạc liền ném công việc sang chô Đường Tình vẫn
đang còn mơ hồ, cô ấy bị sao vậy, ôm đống đồ của Tử Lạc, Đường Tình nhìn đống giấy tờ chỉ có thể thở dài, chịu phận bất hạnh tiếp tục công việc
dang dở của Tử Lạc, ai bảo hai cô là bạn bè, bạn bè a chính là giúp bạn
mình không tiếc cả mạng sống, chính là khi c