
cách để đem Bao Bao đi, Bao Bao chỉ là của một mình em.”
Thiếu Triết dựa vào bờ vai Thiếu Triết, lúc này lại không thể cảm nhận được bất kì sự ấm áp nào nơi hắn.
“Thiếu Triết, xin lỗi…” Cô nhẹ giọng nói, cũng không biết vì sao lại nói xin lỗi, là vì cô ngốc nghếch hay cô không thể kiểm soát trái tim
mình, hay vì cô đã biết một số chuyện mà bản thân chưa biết.
Ví như tình yêu kín đáo của người đó…
“Không cần nói xin lỗi, anh biết, anh biết rõ…” Thiếu Triết đưa tay
vuốt nhẹ mái tóc Tô Lạc, giống như từ trước tới nay, chỉ là trái tim
hắn lúc này lại có dự cảm hắn sắp mất đi thứ gì đó rất quan trọng.
“Anh đi xem Bánh Bao Nhỏ,” hắn đứng thẳng người, vỗ nhẹ vào má Tô
Lạc, hốc mắt hồng hồng của cô dừng lại trong mắt hắn, hắn vẫn giành cho
cô một nụ cười thật ấm áp.
“Em đi nấu cơm, anh đã đói rồi phải không, cả Bánh Bao Nhỏ, nó cũng
muốn uống sữa rồi,” Tô Lạc khẽ gật đầu, cô cảm giác được giữa cô và
Thiếu Triết trong lúc đó, lần đầu tiên không khí bao quanh lại trở nên
quái dị như vậy, cô cảm thấy áp lực, muốn nhanh chóng rời khỏi đây.
Ánh mắt Thiếu Triết lại quá thành thật, thành thật tới mức cô không có cách nào chịu đựng được.
Hai người đồng thời xoay về hai hướng, dường như mối quan hệ của họ
trong giây phút này đã đi chệch hướng, muốn bắt đầu lại một lần nữa, chỉ là không biết có còn cơ hội hay không.
Thiếu Triết khẽ thờ dài, cuối cùng bàn tay nắm chặt cũng thả lỏng.
‘Xin lỗi, Tử Lạc, anh đã gây áp lực cho em, anh nghĩ rằng anh có thể làm được, vậy mà anh lại phát hiện ra, anh không thể, anh ghen tị, anh
tức giận, anh sợ một ngày nào đó anh sẽ làm em bị thương.’
Thiếu Triết gõ cửa, bước thật nhẹ bào phòng, hắn ngồi bên giường
nhìn Bánh Bao Nhỏ, nhìn cậu con trai đang ngủ say, gương mặt ngây thơ,
không có chút buồn phiền lo lắng, nhìn thấy nó, hắn có thể quên hết mọi
mệt nhọc, hắn đưa tay chạm nhẹ vào gương mặt Bao bao, gương mặt này thật giống với người kia.
Có một số việc, bọn họ vĩnh viễn không thể trốn tránh, dù sao có bắt đầu cũng sẽ có kết thúc. Hắn đứng lên, cẩn thận đắp lại chăn cho hai
đứa bé, bàn tay hắn lại bị một bàn tay mập mạp nắm lấy.
“Cha…. Bao Bao muốn ôm ôm…” đôi môi Bao Bao hơi chu lên, bàn tay nhỏ nắm chặt hơn, nhất định không chịu buông. “Được rồi, cha ôm con…” Thiếu Triết ngồi xuống một lần nữa, nhẹ nhàng vỗ bả vai nho nhỏ của Bao Bao, Bao Bao trở mình, cái chân béo đạp thẳng vào lồng ngực hắn, đúng là xem hắn là cái gối ôm.
Hắn cúi đầu, hôn nhẹ lên trán Bao Bao, tình thương hắn giành cho Bánh Bao Nhỏ không kém Tô Lạc chút nào.
Hắn nghĩ nếu không có Tô Lạc và Bánh Bao, có lẽ cuộc sống của hắn sẽ rất cô đơn.
Người nhà thật quý báu…”Bánh Bao Nhỏ, con biết không, cha rất yêu con, cũng rất yêu mẹ con…”
Hắn nói rất nhỏ, chỉ đủ mình hắn nghe được rồi lại thở dài.
Duệ Húc nắm chặt vô lăng, trái tim hắn tới bây giờ cũng không có cách nào bình tĩnh lại, hắn lấy điện thoại di động, nhìn thấy số điện thoại trên màn hình, là người nhà gọi tới.
Hắn ấn nút nghe, mắt vẫn nhìn về phía trước lái xe.
“Húc…” Đầu bên kia truyền tới tiếng mẹ hắn.
“Vâng, mẹ, con đây.” Hắn nhàn nhạt trả lời, ánh mắt nhìn về phía trước, người tới người lui, xe đến xe đi, dường như rất dễ lạc ở đây.
“Húc, con ở đâu, chú Kiều và Kiều Na đã chờ con rất lâu rồi,” Giọng nói Ninh Nhiên có chút lo lắng, cũng khó trách, bà đã gọi điện rất nhiều mà Duệ Húc không nghe máy nên sốt ruột là đúng.
“Vâng, con biết rồi, mẹ, con về ngay đây,” hắn buông điện thoại xuống, ánh mắt có chút u ám, có việc thực sự cần phải giải quyết rõ ràng.
Hắn chuyển tay lái, tốc độ xe trong nháy mắt nhan hơn rất nhiều.
Biệt thự nhà họ Lê, thỉnh thoảng Kiều Na lại nhìn về phía cửa, cảm giác mòm mỏi chờ đợi.
“Xem đi, con bé này, cha ngồi ngay cạnh mà cũng quên luôn,” Ông Kiều nhìn cô con gái, gần đây ngày nào họ cũng tới đây, chuyện của con gái, ông cũng muốn lo liệu thật tốt, Duệ Húc luôn thờ ơ nhưng ông nghĩ đó chính là tính cách, chỉ cần bố mẹ hai bên đồng ý, chuyện của hai đứa nhỏ cũng coi như đã định.
Cứ là gia đình thương nhân nào cũng sẽ có một cuộc kết hôn như vậy, yêu cầu đầu tiên là môn đăng hộ đối, hoàn cảnh gia thế tương đương, mà họ đều có đủ, cho nên nhất định sẽ giành được cuộc hôn nhân này, dù sao, người nhắm vào Duệ Húc cũng không chỉ có mình bọn họ, cũng không phải chỉ có mình Kiều Na.
“Cha, đâu có,” Kiều Na ngượng ngùng cúi đầu, Ninh Nhiên cười cười không nói gì, tất cả đợi Húc trở về rồi nói sau.
Cửa lớn mở ra, Duệ Húc phong trần bước vào, một luồng gió lạnh cũng theo đó mà thổi vào căn phòng, không biết là từ bên người hắn hay là từ bên ngoài, lạnh khiến Kiều Na khẽ rùng mình.
“Chú Kiều, xin lỗi, để chú đợi lâu rồi,” Duệ Húc hướng phía ông Kiều chào hỏi, sau đó đặt chiếc cặp công văn lên ghế sa lon, ngồi cạnh mẹ mình, Ninh Nhiên cảm giác con trai đang có tâm sự.
“Húc, chúng ta đang nói về hôn sự của con và Kiều Na, nếu con không phản đối, trước tiên có thể đính hôn,” Duệ Húc cúi đầu, bưng chén trà lên uống, ánh mắt lãnh đạm nhìn Kiều Na rồi nhìn xuống, miệng chén chạm vào môi hắn.
Nếu là lúc trước,