
ắn làm
trước mặt phụ nữđều rất thuận lợi, lần đầu tiên phải chấp nhận chịu
thua, hơn nữa thua trước một cô gái cổ hủ nữa.
“Không cần,”Duệ Húc cúi đầu, thỉnh thoảng sửa nội dung tài liệu, hắn đã xem gần hết.
“Vì sao?” Vệ Thần không rõ, rõ ràng đây là biện pháp tốt nhất, có
thể tiến thêm một bước lớn, vì sao hắn không muốn, trước đây hắn không
phải vì thứ mình muốn có mà không từ bất kì thủđoạn nào sao?
“Côấy sẽ không thích,” Duệ Húc thả nhiên nói, sau đó ngồi xuống,
nhìn tài liệu trong tay mình, hắn không muốn làm cô tiếp tục hận hắn,
cho nên, hắn sẽ không lời dụng bất kì ai bên cạnh cô, cũng bởi vì hắn
không muốn cô ghét hắn hơn nữa.
Hai năm qua đi, hắn đã thay đổi rất nhiều, hai năm qua đi, cô còn thay đổi nhiều hơn.
Trái tim của hắn thắt lại, ánh mắt nhìn ngón tay, môi mím lại, trầm mặc, áp lực ngày một nhiều hơn.
“Được rồi, tùy anh,” Vệ Thần đứng thẳng người nói, “Tôi đi ra ngoài
trước, đúng rồi,” hắn hơi dừng lại, “Húc, anh không phải cỗ máy, đểý sức khỏe của mình, hình như lâu rồi anh chưa đi kiểm tra?”
Duệ Húc khẽ hừm một tiếng, khi Vệ Thần đi ra ngoài, hắn lại đặt tay
lên bụng, đúng làđã lâu rồi hắn không tới bệnh viện kiểm tra,
Cúi đầu, một lần nữa, mọi sự tập trung giành cho công việc, hắn muốn hoành thành nhanh công việc, nếu không hắn sẽ không có thời gian.
Tiếng bút viết từ văn phòng truyền ra.
Bên ngoài văn phòng, Vệ Thần lấy điện thoại ra, bấm số bạn gái mới,
gần nhất hắn luôn thấy mình không bình thường, thời gian quen bạn gái
càng ngày càng ngắn, thậm chí còn chưa lên giường đã hết hứng thú, cho
nện, hiện tại hắn thay bạn gái như cơm bữa, mà mấy cô gái này cũng chỉ
có việc đi ăn cơm cùng hắn, ngay cả giường hắn còn chưa được nhìn thấy.
Hắn vừa đi vừa gọi, lại vô tình nhìn vào chiếc ghế trống trước mặt
hắn, hiện tại không có người ngồi, hắn nhìn đồng hồ, đã là giữa trưa,
chắc côđãđi ăn cơm.
Hắn bước nhanh qua, lại nhìn thấy một bóng người quen thuộc trong
gian trà nước, màu đen, còn có cái kính thật lớn, già tới không thể già
hơn, giống như một bà cụ, tóc búi lên, tin rằng cô làđộc nhất vô nhị
trong công ty này, đến cả người phụ nữđược cho là già nhất ở tầng mười
ba nhìn còn trẻ hơn cô nhiều. Hắn không hiểu, cô không hề xấu, tuổi còn
rất trẻ… Vì sao lại ăn mặc như vậy, có mắt đúng làđáng tiếc.
Hắn bước lại gần, đứng ở ngoài cửa, hắn sững sờ cứđứng đó nhìn, mọi
lời nói định nói ra đều bị giữ lại trong cổ họng không cách nào bật ra.
Hà Duyên dựa vào một bên tường, uống một ngụm nước, sau đóăn bánh cô mang từ nhà tới, cô dùng sức nuốt xuống, mẹ nó thật là khóăn, nhưng lại có thểăn no, mấy năm nay côđều trải qua như vậy, cuộc sống mẹ con cô
rất vất vả, tiền để thuê nhà, tiền cơm còn tiền khám bệnh của Đồng Đồng, cô tích góp cũng chẳng được bao nhiêu, cô chỉ có thể giảm bớt mọi thứ,
cô không tiếc Đồng Đồng nên đành phải để mình chịu khổ, dù sao cô cũng
không thểđể con gái cô phải khổ.
Cô cắn một miếng bánh rồi lại uống một ngụm nước, không hề biết có người luôn nhìn cô, đứng yên nhìn cô không hề nhúc nhích,
Vệ Thần bước lùi lại, hắn đưa tay cào cào tóc mình, hắn chưa bao giờ nghĩđược có người sẽăn những thứđó, vẻ mặt phức tạp nhìn thoáng qua Hà
Duyên rồi nhanh chóng rời khỏi, không biết vì sao, hắn không thểđối mặt
với cô như vậy.
Cô chính là Hà Duyên luôn đối chọi với hắn sao, sao lại có cảm giác đáng thương như vậy, cảm giác đau lòng.
Đau lòng, đau lòng cái rắm, hắn gặp quỷ rồi, đúng là gặp quỷ rồi mới nghĩ như vậy.
Bước đi càng lúc càng nhanh, bụp một tiếng, hắn ôm lấy đầu lình, cứ
như vậy dùng sức đụng vào thang máy, Hắn đưa tay xoa đầu, đụng đau chết
đi được.
“Chết tiệt,” Hắn thập giọng nguyền rủa, mấy nhân viên đứng bên
cạnh, từ từ cách xa hắn, ngày hôm nay phó tổng của họ thật khác thường,
“Phó tổng, thang máy đang đóng.”
“Tôi biết…” Vệ Thần gào lên một tiếng, dọa mấy nhân viên kia sợ mặt
mũi tái nhợt, không phải chỉ có tổng tài mới mắng chửi người, không phải phó tổng luôn dịu dàng sao, như thế nào lại thành như này, giống nưh
một con hổđang tức giận, thật đáng sợ.
Vệ Thần dựa vào thang máy, hắn vừa nghe rõ câu nói chết tiệt từ mồm mình truyền ra.
Hà Duyên nhìn nhìn ra bên ngoià, phát hiện không có ai, lại tiếp tục ăn cái bánh khô khốc này, một miếng bánh, một ngụm nước, đột nhiên cô
nở nụ cười, “Tô Lạc, cảm ơn cô.”
Con gái cô bây giờ tốt lắm, có sữa uống, có người chăm sóc, Tử Lạc, sau này cô nhất định sẽ báo đáp Tử Lạc, cô thực sự rất biết ơn cô ấy.
Đúng giờ một chiếc xe lại xuất hiện ở nơi đó, một người đàn ông bước ra, hắn vẫn đứng đây, từ xa nhìn thấy thứ, tuy không thể nhìn thấy mọi thứ bên trong, nhưng như vậy hắn đã thỏa mãn rồi, hắn vẫn chưa được gặp người mà hắn muốn gặp, cũng chưa nói được những điều hắn muốn nói, vậy mà hắn vẫn cảm giác hài lòng, bời vì cô ở rất gần hắn, hắn tin nhất định cô đang ở đây, chỉ là cô không bước ra mà thôi, hắn tin và hắn sẽ đợi, vợ của hắn luôn là người mềm lòng và là một cô gái lương thiện.
Chính bản thân hắn đã làm sai, tất cả là sự trừng phạt giành cho hắn.
Thời gian từng giây từng p