Teya Salat
Người Chồng Máu Lạnh

Người Chồng Máu Lạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213361

Bình chọn: 9.5.00/10/1336 lượt.

Trong phòng tắm, cô đưa tay đặt lên mặt, trên mặt vẫn hơi sưng đỏ, còn có vài nốt bị sưng mọng nước.

Hắn đúng là quá nhẫn, nhưng cô lại không thể trách cứ gì… Bởi vì… Hắn không yêu cô.

Mơ hồ, từ phía ngoài truyền tới tiếng chuông cửa, cô buông tay mình, cũng không biết ai tới.

Cô định thần lại, đi ra ngoài, chuẩn bị mở cửa, khi cửa mở ra, cô đã nghĩ tới người giúp việc tới làm, thật không ngờ xuất hiện trước mặt cô lại là một người mà cô căn bản không bao giờ nghĩ tới sẽ ở trước nhà

cô.

Đã lâu rồi cô chưa gặp lại Vũ Nhiên… Bây giờ gặp lại, cô phát hiện ra, tâm đã bình lặng như mặt nước.

Có thể tình yêu của cô với hắn không đủ, cũng có thể chưa chưa đạt

đến cái gọi là yêu, cũng có thể bọn họ đã bỏ lỡ cơ hội tốt nhất để đến

với nhau, giữa cô và hắn, đã hoàn toàn không giống như trước kia.

Từ trước tới bây giờ và sau này, vẫn chỉ có thể là hai người xa lạ.

“Không mời anh vào sao?” Ôn Vũ Nhiên không mời mà đến, ánh mắt đằng

sau đôi kính như phát sáng, ánh mắt này quá xa lạ với Tô Lạc.

Bọn họ đều đã thay đổi…

“Mời vào,” Cả người Tô Lạc tránh sang một bên, cô không có thói quen đuổi khách, mặc kệ Duệ Húc có như thế nào, rất nhanh cô có thể rời khỏi đây.

Trên ghế sa lon, Vũ Nhiên nhìn Tô Lạc chằm chằm, mặc cho cốc nước trong tay lạnh dần cũng không nói gì.

“Em, có khỏe không?” Hắn nhìn chiếc cằm thon gọn của cô, còn có mặt mũi, tất cả đều ảm đạm, hắn đã biết, cô đã sống như thế nào.

“Vâng,” Tô Lạc khẽ gật đầu, cười có chút khổ, ” Em rất khỏe,” cô

đang nói dối, ai cũng nhìn ra cô đang nói dối, chỉ cần cô muốn nói mình

vẫn tốt là được rồi, chỉ có mình cô biết là được rồi.

“Lạc Lạc. Anh rất muốn biết, sự thống khổ trong mắt em, là vì anh hay còn vì hắn?”

Vũ Nhiên nhấp một ngụm trà lạnh, chỉ cảm thấy rất đắng, đầu lưỡi cảm nhận sự khổ cay nói không thành lời, có lẽ sự đau khổ luôn ở trong tim

hắn.

Cả người Tô Lạc khẽ cứng lại, khóe môi cong lên, có gì khác nhau

đâu, trước kia cô khóc vì hắn, hiện tại cô vì một người đàn ông khác mà

khóc.

“Lạc Lạc, em đã yêu hắn rồi có phải không, em yêu Duệ Húc rồi có

phải hay không?” sự ôn nhu duy nhất còn sót lại trong đôi mắt đã hoàn

toàn biến mất, trong lòng hắn cảm giác ghen tị tăng mạnh, người kia quả

thực đã cướp đi của hắn rất nhiều.

Thậm chí đến trái tim Lạc Lạc hắn cũng cướp mất.

Hai bàn tay Tô Lạc nắm chặt chiếc cốc, trầm mặc, không lên tiếng.

Cô cho tới bây giờ đều không phải một cô gái biết nói dối.

Vũ Nhiên từ từ đặt chiếc cốc trong tay xuống, đúng là người đi trà

cũng lạnh, hắn không có tư cách để nói gì nữa, dù sau những chuyện này

chỉ có thể trách hắn, cô không có lỗi, tất cả là do hắn, những kẻ khốn

nạn nhất là Lê Duệ Húc. Nếu không có hắn xuất hiện, bây giờ bọn họ đã có thể sống bên nhau rồi.

Hắn đứng lên, từ trên cao nhìn xuống Tô Lac.

“Lạc Lạc, em đừng lại gần Trữ San nữa, hiện tại cô ấy đang mang

thai, anh không muốn cô ấy xảy ra chuyện gì. Hôm nay, thiếu chút nữa cô

ấy đã mất đi đứa bé.” Giọng nói Vũ Nhiên nặng nề, đập vào lòng Tô Lạc,

sự chua xót không thể che giấu.

Bọn họ biết không? Ngày hôm nay, cô cũng suýt mất đi đứa con của mình.

Đứa bé của Trữ San mới là quan trọng, còn của cô thì không phải sao…

“Anh tin đó là do em làm sao?” Tô Lạc tự giễu nói, Duệ Húc không tin cô, đến Vũ Nhiên cũng không tin cô sao? Trong tâm trí họ, cô độc ác vậy sao?

Vũ Nhiên xoay người đi ra ngoài, “Lạc Lạc, mọi người đều có thể thay đổi, một cô gái vì yêu có thể biến thành người không từ thủ đoạn nào,

đàn ông cũng vật, hiện tại anh không tin ai cả, anh chỉ tin chính mình

thôi, Lạc Lạc, chuyện này, anh hi vọng nó sẽ không xảy ra lần nữa, nếu

không, anh cũng không biết mình có thể làm ra chuyện gì đâu?” “Đứa bé của Trữ San cũng có thể là của anh…” Hắn đi ra ngoài, mấy câu nói bay vào tai Tô Lạc…

Tô Lạc cúi đầu, tay đặt trên bụng, trong giây lát, cảm giác đau lại xuất hiện.

Đứa con trong bụng cô thật đáng thương, đứa bé của Trữ San ai cũng muốn tranh, còn con của cô lại chẳng ai muốn.

Vũ Nhiên lái xe đi, đúng lúc xe Duệ Húc đi ngang qua hắn, ánh mắt

Duệ Húc híp lại nhìn chiếc xe quen thuộc, bàn tay nắm chặt lại.

Tô Lạc cầm chiếc cốc lên, uống từng ngụm nước nhỏ, cho tới khi tiếng mở cửa vang lên, theo sau là những bước chân quen thuộc, lúc này, lại

có chút nặng nề. Cô vừa ngẩng đầu lên, bóng ma đã ở trước mặt cô, che đi toàn bộ ánh sáng của cô.

Ánh mắt cô có chút hoảng hốt, trong âm u, ánh mắt của cô chứa đựng đau đớn, thương tâm.

“Tô Tử Lạc, cô tốt thật, chúng ta còn chưa ly hôn, cô đã gọi tình

nhân cũ về đây rồi.” Giọng nói Duệ Húc vang lên, châm chọc, chế giễu,

khinh thường.

Tô Lạc mím môi, không nói gì, cô sớm biết, hiện tại bất kì lời giải

thích nào của cô cũng chỉ là lời nói dối, bởi vì, hắn không tin, cho dù

cô nói gì hắn cũng đều không tin.

Duệ Húc cười lạnh, hắn sớm đã trở thành một con quỷ tàn ác, chỉ muốn đem cô gái trước mặt ăn tươi nuốt sống, cho cô sống không bằng chết.

Hắn lấy từ chiếc cặp tài liệu một tờ giấy, dùng sức ném vào mặt cô.

“Ký tên cô vào… Cút…”

Giọng nói lạnh như băng, gương mặt vô tình, tờ