Snack's 1967
Người Chồng Máu Lạnh

Người Chồng Máu Lạnh

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 3213333

Bình chọn: 8.00/10/1333 lượt.

ài có hai

người đàn ông mặt lạnh như băng đứng đó, hắn không dám đắc tôi, cũng đắc tội không nổi.

Hình như bọn họ đã phạm phải một sai lầm cực kì lớn rồi.

“Bác sĩ, ông có gì muốn nói cho tôi biết sao?” Trữ San không phải

đứa ngốc, sự sợ hãi của bác sĩ, chẳng nhẽ cô lại không nhìn ra, lòng cô càng thêm khẩn trương, “Bác sĩ, không phải đứa bé có chuyện gì chứ?” Cô kích động đứng lên, cả người bác sĩ khẽ run.

“Xin lỗi, cô Tề, cô thực sự không có chuyện gì, còn đứa bé…” Bác sĩ

bất chấp sống chết cuối cùng lấy túi xét nghiệm trên bàn, rút ra hai tờ

giấy.

“Tôi thực sự phải nói lời xin lỗi với cô, cô Tề, lần đó chúng tôi đã cầm nhầm xét nghiệm, cô với cô gái kia có tên giống nhau, cho nên y tá

không nhìn kĩ đã cầm nhầm, cho nên mới phát sinh sai lầm.”

“Ý của ông là…” Trữ San nghe vậy, sắc mặt lạnh lại, đồng thời, lòng

cô có một dự cảm chẳng lành, cảm giác này, có thể rất dẽ khiến cô sụp

đổ.

Bác sĩ nhìn tờ xét nghiêm trọng tay, cầm lên đưa cho cô, “Cô Tề, tôi không thể không nói cho cô biết, thực ra cô không mang thai,” Bác sĩ

chỉ có thể ăn ngay nói thật, cô căn bản không có thai, hắn phải lấy từ

đâu ra đứa bé nhét vào bụng cô bây giờ.

“Ông gạt tôi, tôi rõ ràng đang mang thai, bụng của tôi gần đây đều

đau, đây chính là mang thai,” Gương mặt xinh đẹp của Trữ San méo mó,

bác sĩ nhìn cô có chút sợ hãi, thật không ngờ, một cô gái xinh đẹp như

thế, lại có thể trở nên đáng sợ như vậy.

“Cô Tề, bụng cô đau, là bởi vì gần đây tử cung cô có bị sưng, hơn

nữa…” Bác sĩ không biết có nên nói tiếp hay không, chuyện như vậy, tin

rằng không một người phụ nữ nào có thể chấp nhận.

“Cô Tề, nói thật cho cô biết, tử cung của cô trời sinh vốn đã dị dạng, cơ hội mang thai là cực kì thấp,”

Lời bác sĩ nói ra khiến Trữ San trong nháy mắt như mất đi toàn bộ

sức lực, ngồi thụp xuống, hắn nói gì, tử cung của cô trời sinh dị dạng,

cả đời này sẽ không thể có con, “Điều nay sao có thể, làm sao có thể….”

Cô không ngừng lắc đầu, không thể tin chuyện như vậy lại xảy ra với

cô, giống như chưa điều tra đã định tội vậy, một người phụ nữ không thể

sinh để, như thế không được tính là một người phụ nữ, cô rất hoàn mĩ, từ nhỏ tới lớn đều như vậy, làm sao có thể xuất hiện sự không trọn vẹn này được.

“Đúng vậy, cô Tề, đây là bệnh án của cô, xin lỗi, đây là lỗi của

chúng tôi,” bác sĩ khép nép nói, lời thoại này vào tai người phụ nữ vừa nhận được tin tức như vậy, đã chẳng còn giống một lời giải thích, một

lời an ủi, như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Trữ San sững sờ ngồi trên giường, không còn chút cao ngạo nào nữa,

bây giờ cô cái gì cũng không có, thực sự cái gì cũng không có…

Hai người đàn ông đứng ngoài cửa, mỗi ng đứng một bên, đôi mắt Vũ

Nhiên khép hờ, quét qua Duệ Húc, ánh mắt sắc lạnh thêm vài phần.

“Tôi không hi vọng chuyện này tái diễn, anh đừng có quên, đứa bé kia cũng có thể là của tôi, có lẽ không lâu nữa, chúng ta sẽ biết đứa bé là của ai.”

Duệ Húc đựa vào bên tường, bức tường lạnh như băng, nhất thời hắn lại cảm thấy lạnh lẽo.

“Tôi cũng không muốn chuyen này xảy ra, cho nên Tô Lạc giao cho anh, không có cô ta ở cạnh, Trữ San sẽ àn toàn hơn,” Duệ Hú lãnh đạm nói,

coi một con người như món hàng đẩy qua đẩy lại mà cũng không có chút

phản ứng.

Ngón tay Vũ Nhiên nắm chặt, “Đó là chuyện của anh, không quan hệ tới tôi, anh đừng quên, bây giờ, tôi vẫn là người chồng hợp pháp của cô

ấy.”

Duệ Húc khẽ mím môi, đúng lúc bác sĩ đi ra, sắc mặt có chút mất tự nhiên.

Hai người đàn ông đều nhìn về hướng bác sĩ, áp lực như vậy một người bình thường khó mà chấp nhận được.

“Cô ấy không sao chứ, còn đứa bé?” Duệ Húc bước lên, giọng nói bình

tĩnh, nhưng lồng ngực không ngừng phấp phồng, đã bán đứng hắn, và hắn

cũng không hề phát hiện vẻ mặt hắn lại bình tĩnh như thế.

“Hai người yên tâm đi, phu nhân cùng đứa bé đều khỏe, chỉ là sau này cần chú ý những chuyện như vậy,” Bác sĩ an ủi họ, hai người đàn ông

lại không để ý sắc mặt khác thường của bác sĩ.

Khi bác sĩ đi rồi, hai người đàn ông đứng trước cửa nhìn nhau, dường như bọn họ mãi mãi chỉ có thể là tình địch, không thể trở thành bạn bè.

Chỉ có thể số phận đã định sẵn.

Tô Lạc một mình đi vào bệnh viện lại một mình quay về căn nhà này,

một căn biệt thự trống rỗng, ngoài trừ cô ra không có người thứ hai,

hiện tại hắn đang ở cô ấy phải không, còn cô chỉ có bóng dáng mình làm

bạn.

Không đúng, cô lắc đầu.

“Con à, xin lỗi, mẹ quên mất, còn có con ở đây mà, mẹ sẽ không cô

đơn, rất nhanh chúng ta sẽ rời khỏi nơi này, mẹ sẽ đưa con đi nhìn nơi

này thật tốt, được không, có lẽ sau này chúng ta sẽ không có cơ hội quay lại đây nữa.”

Nghĩ tới khi phải rời xa, cô chỉ biết, thứ cô rời xa không chỉ có căn nhà này còn cả thế giới của hắn.

“Xin lỗi con, mẹ không thể cho hắn biết sự tồn tại của con, mẹ làm

thế để thể bảo vệ con, tin mẹ có được không? Mẹ sẽ giành hết tình yêu

của mình cho con.

Cho dù con không có cha, nhưng sẽ có một người mẹ yêu thương nhất trên đời.”

Cô nghẹn ngào, dùng sức lau đi nước mắt, cô lại khóc rồi, cứ thế này, cô sẽ làm mù hai mắt của mình amast.