
m cô, nhưng thường xuyên cũng trong trạng thái tắt máy.
Ba người họ vất vả tụ hội gặp mặt 2 ngày trước, nhưng cũng được có 1 giờ rồi mỗi người đi một ngả.
Cô biết 3 người các cô ồn ào cùng nhau đánh cược như vậy ! Nhưng hai ngày nay cô hối hận khong thôi, tự mình không tự sát cho xong! Cô cảm giác lấy đấy cô quá ngây ngô quá ngu cũng quá ảo tưởng rồi.
Phan Nghị làm sao có thể yêu cô chứ?
Anh đã nói rõ ràng với cô, rất rõ ràng, cô muốn anh yêu có thể là việc khó như lên trời.
Anh vô tình đả thương tấm lòng của cô, khiến cô giảm bớt cơ hội chạm mặt với anh, mà anh cũng vô tình tránh cô, cho nên, hai người họ cùng nhau tránh ra, muốn có cơ hội tiếp xúc thì càng khó.
Hiện nay, hai người dù ở dưới một mái hiên, nhưng buổi sáng cô rời giường thì anh đã ra cửa đi làm, anh làm thêm giờ, muộn mới về nhà, cô cũng phải đi ngủ sớm một chút.
Bọn họ căn bản không thấy được đối phương, giữa bọn họ không có tiếp xúc, không có gặp mặt, làm thế nào anh yêu cô được chứ? Dù là có thần tình yêu cũng không được!
Cô biết được cuộc sống tân hôn là từ tiểu thuyết ngôn tình, trong đó cuộc sống tân hôn thật là lãng mạn ngọt ngào, nhưng có phải hay không mỗi cặp nam nữ kết hôn đều như vậy sao? Cô nghĩ, anh chắc chắn không phải vậy! Tiểu thuyết cũng chỉ là tiểu thuyết, là hư ảo, mộng tưởng, ít nhất, cô cảm thấy mình trước hôn nhân hay là sau đó cũng chẳng có gì khác biệt.
Phan Nghị không cùng cô chung giường chung gối, trong lòng cô tràn đầy sầu não.
Anh còn không có hi vọng biến cô thành người trong gia đình mình!
Đường Ngữ Thi nhớ tới lời nói của anh, lúc đó anh thật nghiêm túc nói lời của mình ------
Cô chỉ là một người ngoài, coi như cô trở thành vợ tôi, thân phận người ngoài cũng không thay đổi.
Mặc dù cô có là con dâu nhà họ Phan, cũng vẹn vẹn chỉ là vậy thôi, bất luận cô nghĩ có thể dựa dẫm vào tôi mà đạt được gì, tôi đều sẽ không cho, càng không để cô đạt được như ý.
Anh nói được là làm được…..
Coi như cô thỉnh thoảng dậy sớm, trừ sau ngày đầu tiên tân hôn anh để ý tới cô, về sau anh nhìn thấy cô đã coi cô là người tàng hình, hoặc là người xa lạ, làm như không thấy, coi như cô gọi anh, anh cũng mắt điếc tai ngơ.
Anh thật sự rất lạnh, lạnh như khối băng! Đường Ngữ Thi lén lén nhìn bóng lưng của anh, liền đặt cho anh biệt danh đúng với tên gọi của nó. “Người băng giá”.
Tiếng ve kêu lên nhất thời, thường xuyên kêu lên hòa ca, khiến cô sinh lòng hâm mộ.
Con ve còn có bạn, mà cô cũng chỉ một mình, cũng là do cô gây chuyện mà ra.
Cô còn chưa nói cho anh biết, bác Phan cũng đã chi tiền cho cô lên đai học, tháng 9 này cô có thể đi học ….
Cô nghĩ, không nói cho anh chắc không sao chứ? Dù sao, anh cũng không muốn biết việc của cô, cô cần gì nói để khiến anh phiền lòng thêm?
“Phan phu nhân, ăn cơm thôi”. Người giúp việc từ trong nhà kêu lên…
Đường Ngữ Thi nói : “Một tí nữa tôi sẽ ăn”.
Phan phu nhân? Cô cảm thấy danh hiệu này cô quả thật không phù hợp!.
Phan Nghị không coi cô là một chuyện, anh là lấy cô theo yêu cầu, nhưng là anh cố ý coi thường cô, cố ý đem cô đóng băng, cả người anh làm việc điên cuồng, buổi tối tan việc phải tầm 11,12 giờ đêm, mà đối với cô không nghe không thấy, hờ hững, để cho cô cảm thấy cô kết hôn là một sai lầm rồi.
Có lẽ ngay từ đầu, cô cũng không nên kết hôn với anh!
Cô cảm thấy mình bị trói lại, anh không tự do, cô cũng không cảm thấy tự do.
Mặc dù cô là Phan phu nhân, quan hệ giữa họ vẫn là 2 người xa lạ.
Có nên ly hôn không? Cô chống cằm, bắt đầu suy nghĩ nghiêm túc.
Ly hôn, cô có thể cho anh bầu trời tự do, cũng cho mình không khí tự do.
Cô rời đi lúc này cũng không chết đói, bởi vì trên người cô có tiền xài vặt của bác Phan để lại cho, cô cũng có thể dựa vào năng lực mà đi làm kiếm tiền, cho nên cô không cần tài sản nhà họ Phan cũng có thể nuôi sống mình.
Nếu nhu cô muốn ly hôn, anh nhất định sẽ rất vui mừng sao? Dù sao hôn nhân của bọn họ hoàn toàn không có ý nghĩa gì!
Cô nguyện ý trả lại tự do lại cho anh, coi như đây là việc duy nhất cô có thể làm cho anh, cô nguyện ý làm.
Anh sợ cô sẽ cầm lấy tài sản nhà họ Phan, cô có thể gọi điện thoại cho luật sư Vưu, nói rõ ràng cô không cần tài sản, cô không muốn lấy, chỉ cần ly hôn!
Nếu anh có thể thoát khỏi cô, anh hẳn sẽ rất vui vẻ sao? Cô suy đoán anh sẽ có phản ứng, trái tim lưu luyết không rời, cảm thấy buồn bã, không có sức sống/
Rời khỏi anh, cô sẽ không thấy anh nữa….
Nhưng là lạnh nhạt thế này, cô sẽ điên lên mất!
Cô nguyện ý trả lại tự do cho anh, chỉ cần anh không cần giống như khối băng như vậy nữa!
Được,cứ làm như thế đi!
Anh không muốn gặp lại cô, cô sẽ rời xa, bởi vì, cô cảm thấy bị Phan Nghị bỏ rơi còn có cảm thấy bị coi là kẻ thù thì còn khổ sở hơn, so với việc bác Phan mất đi cô còn khó chịu hơn.
Đau dài không bằng đau ngắn, ly hôn đi! Nhận được điện thoại của luật sư Vưu, cả người Phan Nghị như trên đống lửa, sau khi để điện thoại xuống, anh cắn răng âm thầm khẽ nguyền rủa.
“Cô ta không thể để tôi ở trong tình trạng này sao?”
Phan Nghị gọi máy nội bộ cho thư kí. “Buổi chiều hội nghị hủy bỏ, có chuyện g