
ta muốn cầm lấy
tay nàng, đem nàng ôm vào trong ngực, nàng lại đột nhiên biến mất, loại ác mộng
này, ta không muốn trải qua nữa, may mắn nàng còn sống, Tụ nhi của ta...”
Gắt gao đem nàng ôm ở trước ngực mình, giống như buông lỏng tay, nàng sẽ xoay
mình biến mất, loại cảm giác bất an này, làm thân mình hắn run lên.
Dạ Sở Tụ cũng cảm nhận được cái loại bất an này, nhẹ nắm bàn tay to của hắn,
ngẩng khuôn mặt nhỏ nhắn lên. “Cận...”
Nhìn hắn, nàng biết, chính mình chung quy là không thể quên hắn.
“Thiếp cũng đã cho rằng thiếp sẽ chết trong tràng lửa lớn kia, ngày đó chung
quanh đều là khói dày đặc, thiếp lúc ấy thật sợ hãi, là Thải Lâm đã cứu thiếp,
nhưng cô ấy lại bị một đoạn xà nhà cháy rớt xuống làm bị thương, khi cha thiếp
đến, thiếp muốn hôn mê bất tỉnh, sau, thiếp mới biết được Thải Lâm đã bị xà nhà
rớt trúng chết tại chỗ, cha thiếp liền tương kế tựu kế, đem miếng ngọc chàng
tặng thiếp đặt ở trên người Thải Lâm, muốn tạo thành hiện trường giả thiếp đã
bị chết cháy”
“Thiếp tuy rằng được cứu ra ngoài cung, mà trên người đều bị bỏng nhiều chỗ,
còn có mang, cha thiếp vì cứu thiếp, nghĩ hết tất cả biện pháp, thiếp thậm chí
không dám nghĩ lại, những ngày đó thiếp đến tột cùng là làm sao sống lại.”
“Thực xin lỗi...” Hắn gắt gao ôm thân thể gầy yếu mềm mại của nàng, không dám
đi tưởng tượng trường hợp tàn khốc này. “Ta biết nói lại thực nhiều lời xin
lỗi, cũng không thể bù lại sai lầm năm đó ta phạm phải, nếu không phải ta nhất
thời hồ đồ, để nàng...”
Hắn nghẹn ngào, trong mắt tràn đầy tự trách. “Ta sẽ không vì chính mình tìm cớ
giải vây, nếu nàng cảm thấy ta không đáng tha thứ như cũ, ta sẽ kiên nhẫn chờ,
bất luận là bảy năm, mười năm, hai mươi năm, ta nguyện ý dùng thời gian cả đời
đi bù lại, chỉ cần... nàng cho ta cơ hội này.”
Dạ Sở Tụ nghe xong lòng chua xót. Hắn là một nam tử cao ngạo như thế nào, tay
cầm quyền cao trong thiên hạ, nữ tử ở thế gian mặc hắn chọn lựa, nhưng hắn lại
duy độc đối chính mình si tình chờ đợi.
Nàng biết năm đó một câu ân đoạn nghĩa tuyệt của nàng, làm thương tổn lòng hắn,
cũng thương tổn lẫn nhau, thậm chí gây nên bảy năm chia cách của bọn họ.
Nếu nàng đồng ý thoái nhượng từng bước, thương tổn này, có phải cũng sẽ không
phát sinh hay không?
Tương lai không thể biết, nhưng bảy năm nay chính mình chưa từng quên hắn, mỗi
lúc đêm khuya, càng là tưởng niệm cái ôm ấp của hắn, tất cả của hắn.
Không nghĩ về sau lại hối hận, nàng hai tay ôm chặt lấy cổ hắn. “Cận, mặc kệ
kiếp này ai phụ ai, thiếp cũng không muốn lại bỏ lỡ!”
Một câu không muốn bỏ qua, hứa hẹn tất cả.
Hoàng Phủ Cận biết, Tụ nhi của hắn, lại trở về bên người hắn, đối với hạnh phúc
không dễ đến này, lần này hắn thật cẩn thận che chở.
Từ sau khi Tụ nhi uống thần tiên thảo mà hắn thiên tân vạn khổ đạt được, thân
mình sợ lạnh xác thực được cải thiện.
Hai tiểu tử kia thấy sức khoẻ mẫu thân tốt rất nhiều, cũng mở rộng lòng, nhưng
vẫn khắp nơi đề phòng hắn.
Tuy rằng bọn họ ngoài miệng không nói, nhưng hắn xác định bọn họ khẳng định
biết quan hệ của mình và bọn họ.
Hắn từng lén hỏi qua Tụ nhi, nàng chưa từng đề cập với bọn họ phụ thân là ai,
bọn họ cũng chưa từng hỏi qua.
Sau khi bệnh của Tụ nhi khỏi, hai người vô ý trở nên vô cùng thân thiết, hai
huynh đệ mỗi lần nhìn thấy, đều lộ ra ánh mắt cảnh cáo.
“Mặc kệ ngài đến tột cùng đùa giỡn quỷ kế gì, tôi cảnh cáo ngài, nếu nương của
tôi bởi vì ngài mà bị thương, tôi tuyệt sẽ không bỏ qua ngài!” Một buổi sáng
sớm, Bạch Huyền Li ngày thường rất ít mở miệng đè thấp tiếng nói, uy hiếp trừng
hắn một cái.
Hoàng Phủ Cận nhíu mày, chỉ cảm thấy thú vị.
Bạch Huyền Duật một tay khoát lên vai đệ đệ. “Nương trước kia bị người xấu khi
dễ, là vì bên người nàng không có người che chở nàng, bất quá hiện tại…” Cậu có
dụng ý khác nhìn Hoàng Phủ Cận một cái. “Những người muốn khi dễ nương nếu có
hành vi gì xấu, hậu quả tự hành phụ trách.”
Hoàng Phủ Cận nửa ngồi xổm xuống trước mặt hai đứa nhỏ kia, thấy bọn chúng kiêu
căng cùng chính mình đối diện, hiển nhiên là thật lâu thật lâu trước kia, cũng
đã biết thân phận chân chính của hắn.
Chẳng qua bọn chúng chưa bao giờ chịu thừa nhận, cũng không để người cha như
hắn để vào mắt, càng đáng sợ là, bọn chúng khẳng định biết chuyện xảy ra năm
đó, mới có thể đối hắn địch ý sâu như vậy.
Bất quá, hiện tại cũng không phải lúc hắn truy vấn bọn chúng làm sao biết chân
tướng.
Bên môi Hoàng Phủ Cận giơ lên nụ cười tự phụ. “Hai đứa các con dũng khí khả gia (can đảm đáng
khen), nhưng ta muốn nhắc nhở các con một
câu, tổng có một ngày, ta sẽ cho các con ngoan ngoãn gọi ta một tiếng...” Lời
không nói ra miệng nhưng trong lòng mọi người đều biết rõ ràng.
Không đợi bọn chúng có phản ứng gì, hắn đã đứng dậy giương cây quạt xoay người
rời đi.
Hai huynh đệ tức giận trừng mắt bóng dáng thon dài cao ngất của hắn.
Hoàng Phủ Cận không có quay đầu, lại biết chính mình thành công bắt bẻ hai tiểu
quỷ kia.
Tuy rằng rất muốn nghe bọn chúng kêu mình một tiếng cha, nhưng hắn không vội,
còn nhiều thời gian.
Sau khi