Old school Easter eggs.
Ngủ Cùng Sói

Ngủ Cùng Sói

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324494

Bình chọn: 7.00/10/449 lượt.

, nơi nào cũng có

thể tải, còn có rất nhiều bài hát thịnh hành chọn làm nhạc nền.

Không cần tôi biểu diễn, CD của anh ta bán được bao nhiêu tiền không cần nói

cũng có thể tưởng tượng được. Điều tôi đoán không ra là anh ta không chỉ không

sợ thua lỗ mà còn không sợ lãng phí thời gian, cho dù tôi thu âm mất bao lâu

anh ta cũng ngồi nghe từ đầu đến cuối và cùng ăn cơm văn phòng với chúng tôi.

Anh ta không có vẻ kiêu ngạo kiểu công tử, đối với nhân viên đều giữ sự ôn hòa,

không xa lạ cũng chẳng thân thiết. Có lúc nghỉ giữa giờ thu âm anh ta còn chủ

động nói chuyện với tôi về âm nhạc.

Qua hơn một tháng làm việc với nhau, chúng tôi không còn xa lạ nữa, trao đổi

ngày càng nhiều, càng sâu.

Anh ta nói với tôi rằng trước đây mẹ anh ta cũng là người nổi tiếng trong lĩnh

vực âm nhạc nhưng tiếc rằng sau khi lấy bố anh ta thì không đi biểu diễn nữa.

Anh ta từ nhỏ đã rất thích dương cầm nhưng do số mệnh anh ta không tốt, đã định

không thể trở thành một nghệ sĩ.

Anh ta hỏi tôi tại sao lại yêu dương cầm đến vậy, tôi chỉ mỉm cười không trả

lời, anh ta cũng không gặng hỏi nữa.

Cuối cùng cũng thu âm xong, tôi trở về trường tiếp tục đi học.

Có ngày tôi lên mạng ở trường, vừa mới mở trang web liền nhìn thấy một tấm ảnh.

Đó là bức ảnh chụp tôi trên biển từ phía sau lưng. Tôi để chân trần ngồi bên

cây dương cầm trắng, chiếc váy dài dập dềnh theo sóng biển, mái tóc đen nhánh

tung bay trong gió. Dưới bức ảnh có mười mấy trang bình luận.

Mọi người đều rất hiếu kỳ, người con gái ấy trông thế nào, không dám để người

khác nhìn thấy hay đẹp như tiên nữ?! Cũng có người nói, trông thế nào không

quan trọng, quan trọng là tiếng đàn của cô ấy nghe thật tuyệt. Sự hiếu kỳ chính

là điểm yếu lớn nhất của con người, thứ gì càng thần bí lại càng gây chú ý.

Trong thời đại của internet, không có sự đầu cơ nào hiệu quả hơn là để mọi

người tranh luận.

Xem hết những bình luận trên mạng, tôi liền gọi điện cho Mạnh Huân.

“Mạnh tiên sinh, công ty của anh có bị sập tiệm không?”

“Sắp rồi!” Giọng nói của anh ta pha chút tiếng cười. “Cho nên tôi có thể lấy

danh nghĩa của mình để mời em đến bữa tiệc mừng sinh nhật của tôi, đàn cho tôi

một bản nhạc vui vẻ để bù đắp lại tổn thất lớn về kinh tế của tôi không?”

“Tôi từng nói, ai trả tiền cho tôi, tôi đều đồng ý đánh đàn cho người ấy nghe.”

“Không thành vấn đề, em ra giá đi!”

“Anh từng là sếp của tôi nên tôi miễn phí cho anh một lần. ở khách sạn nào? Lúc

nào?” Tôi lấy bả vai kẹp điện thoại bên tai, lấy bút trong túi xách ra.

“Khách sạn Triển Hạo, ngày mùng Chín tháng sau.”

Bỗng bút và túi xách trong tay tôi rơi xuống. Rốt

cuộc Hàn Trạc Thần có bao nhiêu tiền, kinh doanh những cái gì tôi chưa bao giờ

hỏi nhưng tôi biết khách sạn Triển Hạo thuộc sở hữu của hắn vì phòng làm việc

của hắn ở trên tầng cao nhất.

Bỗng chốc, trong đầu tôi lóe lên một ý nghĩ: về thôi, quang minh chính đại đứng

trước mặt hắn, xem hắn sẽ nói gì với tôi, làm gì tôi.

Nhưng đó cũng chỉ là suy nghĩ mà thôi. Tôi cúi đầu nhặt túi xách trên sàn nhà,

tiếp tục nói với Mạnh Huân: “Tôi còn phải đi học, không đi được.”

Anh ta không nài ép nữa, hỏi: “Em đang ở đâu? Tôi cho em xem một bản nhạc, chắc

chắn em sẽ thích.”

Tôi nghĩ một lúc rồi nói: “Blue star, quán cà phê gần trường tôi.”

“Em đợi tôi, mười phút nữa tôi tới đó.”

Tôi bước vào quán cà phê, ngồi bên cửa sổ, chưa kịp nói gì thì nữ nhân viên

phục vụ đã mỉm cười nói: “Một cốc Blue Mountain.”

“Cảm ơn!”

“Đã lâu cô không đến rồi.”

“Gần đây tôi bận.”

Cà phê nhanh chóng được mang đến, mùi thơm nồng vô cùng quen thuộc tỏa ra xung

quanh.

Trước đây tôi không hiểu có nhiều loại cà phê đến vậy tại sao hắn lại chỉ thích

Blue Mountain, sau đó tôi đã hiểu, Blue Mountain khác với những loại cà phê

khác ở chỗ ngoài có vị đắng và ngọt, nó còn có vị chua vừa phải.

Càng thưởng thức càng nhận thấy vị chua đắng càng nồng.

Xuyên qua tấm kính sát xuống tận sàn tôi nhìn thấy hình bóng của mình, cũng

giống với tôi hai năm trước đây, vọng nhìn khách sạn Triển Hạo xa hoa diễm lệ,

ngờ nghệch lưu luyến một cuộc tình đáng lẽ phải kết thúc sớm hơn.

Tôi của hai năm trước thật ngây ngô, tưởng rằng tình yêu nếu không có kết cục

mỹ mãn như trong truyện cổ tích thì chắc chắn sẽ bi tráng giống Hóa điệp sống chết không xa rời.

Cho nên, biết rõ tình yêu tôi dành cho hắn đã sai ngay từ lúc bắt đầu nhưng tôi

vẫn bất chấp mâu thuẫn và dằn vặt, phạm sai lầm đến cùng.

Thấy hắn quả quyết buông tay trong lòng tôi vẫn tiếc nuối, luôn nghĩ nếu hắn

cho tôi một cơ hội nữa thì có lẽ chúng tôi sẽ có một kết cục mỹ mãn.

Sau hai năm, chứng kiến những cảnh chia tay rồi tái hợp của bạn bè, tôi mới

hiểu tình yêu của hắn.

Chia tay có lẽ cũng khiến hắn dằn vặt đến xé ruột xé gan, nếu không tại sao lúc

rời khỏi bệnh viện đến nhìn tôi một cái hắn cũng không dám, tại sao áo sơ mi

của hắn lại mất đi sắc màu?

Trên thế gian này điều cao quý nhất của tình yêu không phải là níu giữ mà là để

người mình yêu sống tốt hơn.

Tôi cúi đầu khuấy cà phê, khuấy động cả hồ nước trong tim tôi.

S