
ài có vẻ là bình hoa để người ta nhìn ngắm từ đầu
đến chân, nhưng bên trong thì dùng cơ thể để làm những cuộc trao đổi nhơ nhớp.
Kiểu đường tắt như vậy tôi quyết không chịu đi vì cái gì cũng có thể bán trừ
thử đẹp nhất của đời người.
Tôi bước tới cửa nhà hàng, bỗng văng vẳng bản nhạc của Mozart, đó chẳng phải là
bản nhạc tôi vừa mới chơi sao? Tôi dừng bước, từ từ xoay người lại, Mạnh Huân
ngồi bên cây đàn mỉm cười nhìn tôi.
Giây phút đó mọi thứ đều chìm trong bóng tối, một vòng sáng xanh nhạt chiếu rọi
những ngón tay bay bổng của anh ta, nụ cười trên môi anh ta và ánh mắt hiền
hòa. Đối với tôi, anh ta chơi đàn chưa phải xuất sắc nhưng thứ âm nhạc êm dịu,
vui vẻ ấy đã chạm đến con tim lạnh lẽo của tôi. Quấn chặt chiếc áo choàng hơn
nữa, tôi xoay người bước đi, không hề dừng lại một bước, đi thẳng vào đêm tối.
Tôi nguyện dùng âm nhạc của mình để an ủi sự thê lương của người khác, an ủi sự
lạnh lẽo trong tim tôi, không cần ai giúp tôi sưởi ấm.
Trong bóng đêm, tôi một mình lặng lẽ bước đi dưới ánh đèn nê ông tiến về phía
trường học. Tiếng chuông điện thoại vang lên, tôi không xem số hiển thị trên
màn hình mà nghe luôn, thời gian này ngoài Cảnh thì không có ai gọi cả.
“Về trường chưa? Anh đến đón em.”
“Không cần đâu, em muốn đi một mình.”
“Thiên Thiên?”
“Em không sao, chỉ muốn yên tĩnh một chút.”
“Thôi được! Đến trường rồi gọi điện cho anh.”
Tắt máy, tôi ngồi xuống ghế tựa dài, dằn vặt hồi lâu rồi bấm từng số mà tôi đã
khắc sâu vào tim. Giọng nói trong trẻo, ngọt ngào lại vang lên: “Xin lỗi, số
máy bạn gọi không tồn tại...”
Tôi cười, quấn chặt chiếc áo choàng vào người để chống lại cái lạnh, nói vào
điện thoại: “Hôm qua em lại đánh đến mức làm hỏng cây dương cầm của trường, anh
nói có phải em rất đáng giận không... đánh đàn quá tập trung... Hơn nữa, hai
ngày sau em tham gia một cuộc thi rất quan trọng, giáo sư chọn cho em bản nhạc Hóa điệp. Em biết, ông hy vọng em có thể qua một bài mà nổi
tiếng. Thực ra có nổi tiếng hay không đối với em không quan trọng. Bây giờ em
sống rất tốt, rất mãn nguyện...”
Tôi ngẩng đầu nhìn vầng trăng trên trời, hôm nay là sinh nhật thứ hai mươi của
tôi. Hắn từng đồng ý với tôi rằng hằng năm, vào ngày sinh nhật tôi đều cùng tôi
mừng sinh nhật vì trên thế giới này ngoài hắn ra không ai biết ngày đó.
“Thần, anh nói một câu với em được không? Dù chỉ một câu thôi, em không tham
lam... chỉ một câu thôi!”
Trong điện thoại cứ lặp đi lặp lại thông báo tôi gọi nhầm số. Ngón tay tôi vùi
vào tóc, bất giác bấu chặt lấy tóc. Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc nhưng nỗi nhớ
nhung vẫn khôn nguôi.
“Em chỉ muốn biết anh sống có tốt không mà thôi... Anh có thể không nghe điện
thoại, tắt máy cũng được, nhưng tại sao lại tuyệt tình đến vậy... không để em
được gặp anh, được nghe thấy giọng nói của anh?... Chỉ cần nói với em một câu
rằng anh sống vui vẻ, anh đã quên em thì em không còn tha thiết gì nữa...”
Không biết Mạnh Huân từ đâu chạy tới, giật lấy điện thoại của tôi. Anh ta có vẻ
tức giận, đưa điện thoại lên định nói rồi bỗng sững sờ, nhìn tôi, gập điện
thoại lại.Tại sao người đàn ông này luôn xuất hiện vào những lúc không nên xuất
hiện. Tôi gạt nước mắt, đứng phắt dậy, giật lại điện thoại trong tay anh ta.
“Mạnh tiên sinh, tôi thừa nhận anh hiểu dương cầm, anh hiểu nghệ thuật, nhưng
tôi...”
“... nhưng tôi không hiểu em.”
Câu nói của tôi bị anh ta chặn ngang.
“Lần đầu tiên nhìn thấy nụ cười của em, nghe tiếng đàn của em, tôi đã cảm nhận
được tình yêu tràn đầy tâm hồn em, tình cảm nồng nàn như vậy, cho dù là người
không hiểu gì về âm nhạc cũng được em truyền cho cảm giác hạnh phúc.” Anh ta
kéo tay áo tôi lên, cầm tay tôi đưa đến trước mặt anh ta. “Nếu không tận mắt
chứng kiến thì tôi không thể tin nổi mười ngón tay rớm máu này có thể chơi nhạc
của Mozart rung động lòng người đến vậy.”
“Tôi không cần anh hiểu.”
Hôm nay tâm trạng tôi vô cùng tệ, tôi không còn tâm trí đâu để nói lời hay ý
đẹp. Tôi thu tay về, buộc lại tóc, tiếp tục đi về trường.
“Em là một người rất mâu thuẫn.” Lời nói của anh ta làm tim tôi thắt lại. “Tại
sao em lại ghét bản thân mình như vậy?”
Ai nói anh ta không hiểu chứ? Anh ta không chỉ hiểu nghệ thuật, hiểu dương cầm
mà còn hiểu tôi.
Chân tôi hơi tê cứng.“Hàn Thiên Vu, chúng ta ký hợp đồng nhé, tôi đảm bảo em sẽ
thực hiện được ước mơ của mình.”
“Tôi không cần người khác giúp tôi thực hiện giấc mơ.”
Tôi vốn chẳng cần ai giúp tôi thực hiện ước mơ. Nếu ước mơ của tôi là dùng
tiếng đàn và tình yêu làm xúc động lòng người thì giây phút này một khúc Hóa điệp dừng lại trong sự thê lương, ảm đạm, hơn ba mươi giây
trầm lặng cho tôi biết tôi đã thành công. Nếu ước mơ của tôi là để tuyệt tác
này tiếp tục, vậy... nó không thể thực hiện được.
Hai năm nay, bao nhiêu nước mắt đã rơi, bao nhiêu nỗi đau phải nhẫn nhịn, luyện
tập bao ngày thì hôm nay, cuối cùng tôi nở nụ cười tươi sáng nhất rồi đứng dậy.
Trong tiếng vỗ tay nồng nhiệt, tôi ngân ngấn nước mắt cúi chào, cũng chính là
cúi chào người đã cho tôi cây dương cầm