
, tôi chỉ có thể cười đau khổ. Thù hận cũng giống
như vết thương ở xương, khi nó không đau thì ta sẽ quên nó. Nhưng ta không biết
lúc nào nó lại đau nhói nhắc nhở ta, ta có thể lấy niềm hạnh phúc để làm dịu
cơn đau nhưng không thể không thừa nhận sự tồn tại của nó.
Hắn không tin tôi là đúng, sau lần ân ái nồng thắm tôi vẫn có thể giơ dao, ai
có thể bảo đảm sau này, trong một đêm nào đó, tôi không giơ súng nhắm vào tim
hắn?!
Sự xa cách đối với chúng tôi là cách giải thoát tốt nhất. Cả đời không gặp lại
để thời gian chôn cất yêu và hận.
“Cứ nhìn hắn như vậy có ý nghĩa gì?” Không biết Cảnh đã ngồi đối diện với tôi
tự lúc nào.
Tôi cũng biết việc đó chẳng có ý nghĩa gì. Tôi đã cố gắng kiềm chế nhưng tôi
thực sự muốn gặp hắn. Đó không chỉ là tình yêu, là thói quen, là sự dựa dẫm, mà
còn là cuộc sống.
Tôi mở mắt, muốn xuống nhà để ăn sáng cùng hắn.
Đi đến đâu cũng muốn về nhà.
Buổi tối, tôi không làm gì, chỉ ngồi trong căn phòng lạ lẫm, trên chiếc sofa lạ
lẫm đợi hắn, nghĩ đến việc không còn được gặp lại hắn nữa tôi không muốn có
ngày hôm sau. Cho nên ngày nào tôi cũng đến đây, nhìn hắn từ xa rồi tiễn hắn
bằng ánh mắt.
Cảnh nắm chặt lấy tay tôi: “Thiên Thiên, anh đã giúp em liên lạc với bác sĩ
giỏi nhất chuyên điều trị xương. Anh đã mua vé máy bay rồi, thứ Hai tuần sau.”
“Tâm trạng của anh ấy gần đây không tốt, rất không tốt, em lo cho anh ấy.” Tôi
vẫn nhìn theo bóng hắn khuất sau cánh cửa.
“Sao em biết được?”
“Lúc tâm trạng anh ấy không tốt, anh ấy luôn chọn áo sơ mi sẫm màu. Những ngày
gần đây anh ấy toàn mặc màu đen... Anh ấy là người rất giỏi kiềm chế bản thân,
mọi người đều nhìn thấy vẻ cương nghị của anh ấy, nhưng thực ra, anh ấy cũng có
những lúc mâu thuẫn và dằn vặt... Khi có việc gì khó quyết định, anh ấy thường
châm một điếu thuốc, hút từ từ... Lúc chuẩn bị quyết định, anh ấy sẽ dùng ngón
tay để dập tắt điếu thuốc...”
“Quên ông ta đi!”
“Điều em lo lắng nhất là tối anh ấy về nhà, không có ai đợi anh ấy...”
Tôi rút tay lại, cầm cây bút ở bên cạnh, viết lên tấm lót cốc: “Thần, em yêu
anh. Em đợi anh.”
Tôi cũng không biết mình đã viết bao nhiêu lần, chữ đè lên chữ, cả một màu xanh
đen, ngoài tôi ra có lẽ không ai có thể nhìn rõ trên đó viết những gì.
Hàn Trạc Thần nói đúng: Tình yêu không cần phải nói, càng không phải là ý nghĩ.
Đối với hắn, tình yêu tôi dành cho hắn không bằng nỗi hận thù đối với hắn,
không bằng sự bảo vệ đối với Cảnh. So với tình yêu hắn dành cho tôi thì tình
yêu không trọn vẹn của tôi vốn không đáng đem ra thề thốt chân thành.
Nhưng tình cảm tôi dành cho hắn không chỉ là tình yêu. Từ lúc tôi chín tuổi đến
năm mười bảy tuổi, cuộc sống của tôi chẳng khác nào ở cô nhi viện, mười tám
tuổi, tôi trở thành người phụ nữ của hắn. Hắn dốc lòng bảo vệ và ngang ngược
chiếm hữu tôi, khiến tôi có một giai đoạn trưởng thành mê muội nhất. Hắn là kẻ
thù của tôi, nhưng cũng là người thân, người yêu và toàn bộ cuộc sống của tôi.
Rời bỏ hắn, tôi còn lại gì?
Trước khi ra nước ngoài, tôi lại trở về căn nhà của chúng tôi lần nữa.
Vệ sĩ vẫn nói: “Xin lỗi, ông chủ không cho phép cô vào trong.”
“Tôi biết rồi.” Tôi đưa đĩa CD mà tôi đã chọn lọc cả đêm cho tay vệ sĩ. “Phiền
anh đưa cái này cho cô Lý, giúp tôi nhắn với cô Lý rằng nếu tâm trạng anh ấy
không vui thì bật lên cho anh ấy nghe.”
Đó là những bản dương cầm tôi chơi, đều là những bản êm dịu mà khi không vui
hắn thích nghe nhất. Không cần biết hắn có cần hay không, đây là điều duy nhất
tôi có thể làm cho hắn.
Trước khi rời đi, tôi nhìn lại căn biệt thự mà chúng tôi đã sống hơn tám năm
lần cuối cùng. Sao nó đẹp đến vậy? Trước đây, tôi chưa bao giờ quan sát kỹ vì
trong mắt tôi chỉ có hắn. Con người ta đôi lúc buồn cười như vậy đấy.
Trước đây, tôi luôn thấy ăn bánh ga tô kem sữa không ngon, bây giờ hồi tưởng
lại, chiếc bánh sinh nhật mười tám tuổi hòa với nước mắt thật ngon ngọt.
Không thể trở về với thời khắc hạnh phúc nhất, trở về với đêm tôi tròn mười tám
tuổi cũng tốt lắm rồi, ít nhất ngày ngày tôi có thể nhìn thấy hắn, nghe tiếng
bước chân của hắn.
Đi xa rồi tôi lại quay đầu nhìn cánh cửa sổ thư phòng của hắn. Ánh nắng chói
chang khiến tôi nhìn không rõ bên trong. Nhưng tôi có thể cảm nhận thấy ánh mắt
của hắn cam chịu sự đoạn tuyệt. Tôi ngẩng đầu để nước mắt không rơi, để dành
cho hắn nụ cười cuối cùng.
“Em đi đây! Sẽ không để anh phải nhìn thấy em nữa! Nếu đó là điều anh muốn...
Em chỉ xin anh, đừng nhớ về em...”
Đến trạm hải quan, tôi vẫn không cam lòng, nhìn khắp một lượt, biết rõ rằng hắn
sẽ không đến nhưng tôi vẫn không sao vứt bỏ được ảo tưởng ấy.
Anh không cần níu kéo em, hãy để em nhìn anh từ xa một lần nữa, để em được nhìn
thấy màu chiếc áo sơ mi của anh có phải màu trắng sữa không?...
Tôi cầm điện thoại, không nhìn thấy màu áo của hắn, vậy tôi nói phải lời cuối
cùng với hắn.
Điện thoại vẫn chưa có tín hiệu mà dường như tôi đã nghe thấy tiếng dương cầm
quen thuộc văng vẳng, tôi còn ngỡ hắn ở đâu đây nhưng tiếc rằng trong điện
thoại chỉ vang lên giọng rất lịch sự của tổng đ