
Đó
là một người có chút lượm thượm, râu che kín hơn phân nửa khuôn mặt nam
nhân lạ, nói cách khác, ban đêm có người xông vào phủ tướng quân!
Trong đầu nàng ý thức được sự việc ngay lập tức, nàng sợ tới mức lui từng bước.
" Nghe thấy tiếng bước chân vốn tính trốn, kết quả phát hiện là cô. . . . . ." Tiết Từ Phong vừa mới mở miệng, nàng đã hoảng sợ quay người bỏ
chạy, hắn ngẩn ra một lúc mới hồi phục lại tinh thần, chạy nhanh bỏ luôn bánh bao đuổi theo người."Này ! Chờ một chút!"
"Bớ Người ta. . . . . . a. . . . . . a. . . . . ." Đàm Ngu Cơ mới định hét to, thình lình một bàn tay từ phía sau che miệng nàng lại, cả người cũng bị giữ lấy,
nàng liều mình giãy dụa, lại không thể động đậy.
"Đừng kêu đừng
kêu, tôi không phải người xấu, tôi là. . . . . . A!" Tiết Từ Phong muốn
giải thích, bịt miệng nàng nhưng tay lại cảm thấy đau.
Đàm Ngu Cơ dùng sức cắn cái tay kia, khiến hắn phải buông tay bịt miệng nàng ra.
". . . . . ." Nàng lao ra khỏi bếp, lại muốn kêu cứu, bất ngờ đụng phải ngực một người khác.
"Có chuyện gì?" Hỏa Ngọc Hành trần an thân mình nhỏ bé đang hoảng hốt kia."Từ Phong, ngươi đang làm gì ở đây?"
Giọng nói này!
Từ hoảng sợ vạn phần, liều mình giãy dụa Đàm Ngu Cơ, vừa nghe thấy giọng nói này kinh ngạc ngẩng đầu lên.
"Công tử!" Nàng kinh ngạc nhỏ giọng kêu, hai tay bất giác kéo vạt áo của hắn."Công tử tại sao lại ở đây?"
"Đại ca." Tiết Từ Phong bước đến.
Đại ca? Đàm Ngu Cơ sửng sốt, chẳng lẽ. . . . . . vội vàng quay lại nhìn
Tiết Từ Phong, không có ấn tượng gì, hắn là nam tử khác trong miếu đổ?
Hỏa Ngọc Hành trừng mắt liếc hắn một cái, lại khiến nàng sợ tới mức như vậy hớt hải đến độ toàn thân run như thế
Nhận được ánh mắt lên án của đại ca, Tiết Từ Phong gãi đầu, hơi bất mãn
"Đệ không phải cố ý dọa nàng, đệ nghe thấy tiếng động vốn muốn trốn, nhưng
lại phát hiện ra nàng mới không trốn, chính là vì nàng không nhận ra
đệ, lại không cho đệ cơ hội giải thích, sao lại trách đệ? Đệ tốt xấu gì cũng coi như nửa ân nhân cứu mạng nàng chứ bộ!"
Đàm Ngu Cơ giật mình, quả nhiên một vị công tử khác hôm đó
"Xin lỗi, ngày ấy cơ thể của ta chưa khoẻ, thế nên trí nhớ không tốt lắm,
không thể nhận ra công tử." Nàng nhẹ giọng nhận lỗi, hắn nói không sai,
hắn cũng là ân nhân của nàng, nàng lại không thể nhận ra hắn.
Thì ra? Trí nhớ không tốt lắm, lại nhớ rõ đại ca, ngay cả giọng nói thôi
cũng nhận ra, nàng vừa mới chỉ vừa nghe giọng đại ca còn chưa nhìn thấy
mặt đã nhận ra đại ca rồi.
"Đừng để ý đến hắn, bộ dạng hắn thế
kia ngay cả người nhà hắn còn nhận không ra nữa là nàng." Hỏa Ngọc Hành
trấn an nàng."Nhưng vào giờ này không phải nàng nên đang nghỉ ngơi trên
giường sao? Ở trong này làm gì?" Hắn nhíu mi chăm chú nhìn nàng, chỉ mới vài ngày, nàng sao lại gầy đi nhiều như thế, nàng rốt cuộc có biết tự
chăm sóc bản thân hay không!
"Công tử, hai người vì sao đêm khuya lại xông vào phủ tướng quân?" Đàm Ngu Cơ không trả lời hắn, ngược lại
còn lo lắng hỏi."Công tử nếu gặp khó khăn gì, ta sẽ dùng toàn bộ sức lực của mình giúp đỡ, công tử đừng nên là việc xấu."
Hỏa Ngọc Hành nhíu mày, giơ tay ngăn lại ý định muốn giải thích của Tiết Từ Phong.
"Từ Phong, Đệ đi trước đi, đi nhanh một chút." Từ Phong hiện tại đang cùng
vài thủ hạ theo dõi kẻ môi giới cấu kết với thanh lâu kia, muốn bắt được kẻ có thân phận lớn, đứng phía sau chống lưng cho thanh lâu, thanh lâu
kia mới có thể kiêu ngạo như vậy.
Tiết Từ Phong gật đầu, như
trước ki đi vẫn không quên nhắc "Đại ca, trời sáng rất nhanh đó, huynh
phải trở về trước khi trời sáng."
"Ta biết." Hỏa Ngọc Hành gật
đầu. Hắn hiện nay nên ở trong cung mới đúng, lặng lẽ chuồn ra khỏi
cung mà bị phát hiện …sẽ bị hỏi tội , cho nên trước khi trời sáng phải
trở lại trong cung.
"Đệ đi trước đây." Tiết Từ Phong quơ tay lấy
mấy cái bánh bao trong giỏ trúc đặt trên bếp, liếc mắt đo dự nhìn đại ca , cuối cùng đi trước rồi tính sau.
Hỏa Ngọc Hành cúi đầu nhìn
nàng, đôi mắt nàng có ánh lệ quang cùng nỗi lo lắng, khiến tâm hắn khẽ
động, tầm mắt đừng lại tấm mạng che mặt trên mặt nàng, tấm mạng kia
dường như không thể che hết được vết xẹo rối rắm trên má nàng, nhưng
hình như nàng cũng chẳng để ý,như thế thật tốt.
"Nàng lo lắng
thay cho ta sao?" Hắn hứng thú hỏi. Nàng không phải quên rằng nàng sở dĩ vào được phủ tướng quân là do thư hắn viết cho tổng quản sao?
"Phải, ta lo lắng cho công tử." Nàng gật đầu.
"Nàng nghĩ ta ban đêm xông vào phủ tướng quân để làm gì?" Hắn hỏi lại.
Nàng lắc đầu, "Ta không biết, cũng không muốn biết, công tử mau đi đi, ta. . . . . . Ta sẽ nghĩ biện pháp dụ lính gác, huynh có thể nhân cơ hội lặng lẽ rời khỏi."
Hỏa Ngọc Hành thấy nàng thật sự rất lo lắng cho hắn, không đành lòng tiếp tục trêu đùa nàng.
"Nàng nghe ta nói này, ta họ Hỏa, gọi là Hỏa Ngọc Hành."
Đàm Ngu Cơ kinh ngạc. Hỏa Ngọc Hành?
Hắn chính là Hỏa Ngọc Hành? Tướng quân đại nhân?
"Không, không thể, Hỏa tướng quân hiện nay đang ở trong cung, hơn nữa theo như
hành trình của tướng quân hôm đó ở miếu đổ ngài ấy còn cách kinh thành
mấy trăm dặm."
"Ta từ trong cun