
người cuối cùng ra khỏi lớp học, nhìn Lương Hạ vừa mới ngồi ở chỗ kia, dường như suy nghĩ điều gì cười cười.
*****************
Từ đi bộ đến xếp hàng, rồi đến lúc này ngồi xuống ăn cơm,Lương Hạ vẫn chưa nói chuyện, Chu Hàn nghi ngờ dùng đũa gõ đĩa thức ăn của cô một cái,
"Hôm nay cậu bị làm sao thế? Bị xe lu đè qua à!".
"Không đâu". Lương Hạ không có khẩu vị, "Hôm nay quá mất mặt".
"Cũng không phải là lần đầu tiền cậu ngồi bị rơi xuống, hơn nữa, thầy Quý tự
mình dìu cậu lên đấy nha". Chu Hàn vẫn không thểhiểu Lương Hạ si ngốc là vì cái gì.
"Ăn cơm của cậu đi". Lương Hạ gắp một miếng đậu phụ
khô nhét vào trong miệng Chu Hàn, thực tế là không thể tưởng tượng nổi
Quý Trạch Tuấn, cô còn chưa nghĩ thông suốt đây là cái tình huống gì,
Chu Hàn quang quác ầm ĩ.... .......
Mới hai ngày không nhìn thấy
Quý Trạch Tuấn đã biến thành giáo sư của cô rồi, là tự anh đến hay là do bố chồng bắt anh đến hả? Còn nữa anh có còn đến văn phòng luật bên kia
không?Lương Hạ lại bắt đầu lo lắng vấn đề thứ ba, nếu như xuất hiện thêm phiền não nữa tóc trên đầu cũng muốn rụng sạch mất.
"Khụ khụ,
khụ khụ~~". Chu Hàn đột nhiên ho lên, Lương Hạ lơ đễnh, đến khi chân cô ở dưới bàn bị giẫm một cái mới cau mày ngẩng đầu lên, "Cái gì?".
Ngón tay Chu Hàn chỉ phía bên phải đằng sau Lương Hạ --- Cố Thần đang đi đến chỗ bọn họ.
"Xin lỗi, làm gián đoạn bữa cơm của các cậu". Cố Thần ngồi xuống bên cạnh Lương Hạ, lịch sự mở miệng nói xin lỗi.
"Không sao, vừa lúc ăn xong, có việc gì thế?". Chu Hàn trọng tình nghĩa, biết
Lương Hạ sẽ không trực tiếp trả lời Cố Thần, vì vậy chủ động đặt đũa
xuống,
"Tớ muốn hỏi một chút, Lăng Kỳ không đến đúng không?". Cố
Thần cũng suy nghĩ rất lâu mới quyết định hỏi Chu Hàn, số điện thoại
Lăng Kỳ đã khóa, tìm khắp nơi đều không thấy cô.
Hóa ra là hỏi
tăm tích Lăng Kỳ, Lương Hạ dừng đũa ở khóe miệng, có phải Lăng Kỳ đã xảy ra chuyện gì hay không?! "Cô ấy không liên lạc với cậu sao?".
Chu Hàn đối với hành động của Lương Hạ tương đối khiếp sợ,bọn họ đã xảy ra
chuyện gì với Lăng Kỳ mà cô không biết, Lương Hạ lại còn không biết sợ
người khác nói ra nói vào cô với Cố Thần, quơ tay múa chân.
"Đột
nhiên không nhìn thấy cô ấy, có liên quan đến cậu à?". Cố Thần dùng biểu tình người hùng hổ hăm dọa với Lương Hạ,, khiến Chu Hàn bên cạnh không
rõ chân tướng cũng toát mồ hôi.
“Tớ, tớ.... ...." Lương Hạ không phản bác được, sau khi vụ án kết thúc cô thật sự đã quên mất Lăng Kỳ.
"Cậu không biết thì thôi". Cố Thần ý thức được thái độ của mình vừa nãy hơi
hung dữ, nói như thế với Lương Hạ cũng không công bằng, nhưng anh thật
sự không nén được lửa giận, về chuyện này Lương Hạ quá ích kỷ.
"Ngừng một chút, tớ không biết ba người đã xảy ra chuyện gì, nhưng, nói chuyện ở nhà ăn không thích hợp, Lăng Kỳ làm bất kỳ quyết định gì đều đã suy
nghĩ chu toàn, tớ tin Lương Hạ không liên quan đến cô ấy". Dù sao Chu
Hàn cũng là bạn cùng phòng với Lăng Kỳ hai năm, đối với tác phong làm
việc của cô ấy cũng hiểu rất rõ.
"Nếu như Lăng Kỳ liên lạc với
các cậu, xin hãy nói với tớ một tiếng, xin lỗi". Cố Thần nói xong liền
rời đi, đại khái anh thấy khó hiểu vụ án nhà Lăng Kỳ, bao gồm việc bố cô bị bỏ tù, cho nên đối với đêm hôm trước khi ra tòa nói chia tay với
Lăng Kỳ cảm thấy rất có lỗi, mà bây giờ muốn đứng ở vị trí một người bạn an ủi cô một chút cũng không thể.
"Cậu không sao chứ?". Sau khi Cố Thần đi, Chu Hàn phát hiện cả người Lương Hạ mềm nhũn thành một đoạn.
"Cậu có thể tìm Lăng Kỳ hay không, tớ nên nói một tiếng xin lỗi với cô ấy".
Lương Hạ và Chu Hàn cũng đi ra khỏi nhà ăn, ở trên đường về kí túc xá kể sơ qua nguyên nhân sự việc một lần, đương nhiên đến phần Quý Trạch Tuấn ậm ừ kể qua loa.
Chu Hàn chỉ có thể nói cố gắng hết sức tìm ra, nhưng liên lạc không được cũng không còn cách.
Buổi chiều trước khi đi học, Lương Hạ nhận được một tin nhắn của Quý Trạch Tuấn.
[ Vợ ơi, biết buổi chiều vợ chỉ học một tiết, bốn giờ ở đầu đường Phổ Đức '>
Đường Phổ Đức chính là con đường cắt chéo cửa lớn đại học O, Quý Trạch Tuấn đã suy tính rất chu đáo. Cũng may là hết giờ
học Chu Hàn đi đến cửa hàng bánh hướng ngược lại đường Phổ Đức, Lương Hạ không cần phải lo lắng hành tung của mình bị cô ấy phát hiện, nhưng vẫn không nhịn được một bước quay đầu ba lần, sợ có người khác theo đuôi.
Cuối cùng cũng đến nơi an toàn, Lương Hạ mong ngóng chờ thầy Quý xuất hiện.
"Vợ, vợ~" Đằng sau truyền đến một giọng đàn ông cực thấp,Lương Hạ giống như
bị điện giật dừng lại hai giây mới quay đầu lại--- Quý Trạch Tuấn ngồi ở trong một chiếc xe Buick khác màu xám, mặt hướng ra cửa sổ, đang ném
cho cô ánh mắt quyến rũ.
Lương Hạ xác định xung quanh không có
người quen mới đi về chiếc xe Buick,lấy tốc độ nhanh như chớp ngồi lên
ghế phụ, "Gọi con em anh à!".
*Câu chửi ngang với con mẹ mày, con chị mày.
"Chỗ này cách cửa trường học hơn 500 mét, không có ai đâu!". Quý Trạch Tuấn
to gan vuốt vuốt tóc của vợ, "Lúc em đi học vẫn để nguyên nha, vì nhìn
thấy anh nên đặc biệt xõa xuống à!".
Lương Hạ đẩy bàn tay quấy rối của Quý Trạch Tuấ