Ngoảnh Lại Hóa Tro Tàn

Ngoảnh Lại Hóa Tro Tàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324610

Bình chọn: 10.00/10/461 lượt.

ay về. Ngẫm đi nghĩ lại, nó vẫn thấy kỳ lạ: Phó Thất không phải người ưa chuyện, nhưng cũng tuyệt đối không phải kẻ nhỏ nhen, dẫu có muốn làm mình làm mẩy, không đồng tình những lời nó nói, những việc nó làm, cũng không đến mức như thế. Bây giờ nó chủ động đến tìm, chẳng lý do gì cậu cố ý làm ngơ, có giận mấy cũng sẽ không vứt cây chuối tây đi đâu!

Tối hẳn, A Chiếu đến giục Phương Đăng xuất hành, muộn thêm chút nữa, trong giáo đường chật ních người, không cách nào lên vào được. Phương Đăng thật sự không còn hứng thú chơi bời, nhưng chẳng lẽ cứ ngồi suông ở nhà mà nghĩ cho nát óc. Xuống gác, nó gặp ngay già Thôi tay xách nách mang trở về, vội bảo già Thôi vào xem Phó Thất bị làm sao không.

Già Thôi không hiểu chuyện gì, nói ban sáng trước khi ra khỏi cửa, Tiểu Thất có dặn tối nay không cần nấu cơm, vì có thể sẽ cùng Phương Đăng đến giáo đường xem dàn đồng ca biểu diễn, tiện thể ghé đâu đó ăn hoành thánh. Phương Đăng càng thấy có điều bất ổn, theo lời già Thôi, Phó Thất vốn dĩ không giận nó, mời nó ăn hoành thánh lại là hành động cậu ta thường làm khi muốn dỗ ngọt. Con bé giục già Thôi mau chóng mở cửa, tự mình theo vào, chỉ sợ cậu ta lại đổ bệnh. Tới bên dưới khung cửa sổ, bỗng một chậu hoa vỡ nát xuất hiện trong tầm mắt.

Chẳng phải gì lạ, chính là chậu hoa chuối tây vẫn đặt trước cửa sổ phòng Phó Thất. Lúc này cái chậu bị vỡ làm bốn năm mảnh, đất bên trong rơi ra tung tóe. Chắc bị ai đó ném từ tầng hai xuống mới tan tành đến vậy. Đang lúc Phương Đăng vừa kinh ngạc vừa hoài nghi, già Thôi xăm xăm chạy xuống lầu, nói không thấy Tiểu Thất đâu, lạ là chìa khóa cậu không mang theo, đến áo khoác cũng không thèm mặc.

“Hay là Thất ca ra ngoài chơi một mình?” A Chiếu và Phương Đăng lúc này đứng đối diện nhau.

Phương Đăng lắc đầu. Chưa nói Phó Thất không phải người ham chơi, nếu có việc gì ra ngoài, cậu ấy cũng không vội vã đến thế. Mà chậu hoa chuối tây bị rơi thật là kỳ quặc.

Già Thôi không kìm được, vừa xoa tay vừa nói: “Đứa trẻ này rốt cuộc đã đi đâu? Chẳng nói chẳng rằng… Phương Đăng, cậu chủ không đến tìm cháu thật à?”

“Nếu cậu ta đến tìm cháu, cháu còn đứng đây làm gì?”

“Không xong rồi, phải đi tìm xem sao”, già Thôi nói xong đi ngay.

“Cháu cũng đi”, A Chiếu chạy theo.

Đảo Qua Âm bé bằng hạt tiêu, hai người chia nhau đi tìm đã là đủ. Phương Đăng lo biết đâu Phó Thất chỉ ra ngoài đạo, một lúc nữa sẽ về, liền trở lại căn gác xép của mình, ngồi bên cửa sổ chờ đợi, chỉ cần thấy cậu ló dạng nơi đầu ngõ, nó sẽ trông thấy liền.

Ông Phương Học Nông lại đi đâu không rõ. Gần đây ông thường đàn đúm ở bên ngoài, chưa khuya hẳn hiếm khi có mặt ở nhà. Phương Đăng có khi buột miệng hỏi cha đi đâu, ông chỉ đáp không cần mày lo. Mấy con cá rán lẫn đậu phụ Phương Đăng nhận hôm Giáng Sinh để phần cho cha vẫn còn nguyên xi. Nếu là trước kia, ông đã mang ra vừa ngấu nghiến vừa tợp rượu như ma đói đầu thai. Đang lúc nóng ruột, Phương Đăng chẳng còn tâm trí đâu nghĩ xem con ma men nhà mình đã đi đâu, vứt bừa chỗ cá và đậu phụ sắp hỏng vào thùng rác.

Phó Kính Thù không xuất hiện trước mắt Phương Đăng như nó mong đợi, mà lại là già Thôi và A Chiếu người trước người sau trở về Phó gia viện. Phương Đăng chạy xuống, quả nhiên, họ đi khắp những nơi Phó Thất có thể đến, mà không thấy bóng dáng cậu ta đâu.

“Chắc không xảy ra chuyện gì thật chứ?” Phương Đăng lòng nóng như lửa đốt.

“Chẳng có nhẽ, giữa thanh thiên bạch nhật… Ta mới rời đảo một ngày, ban sáng cậu chủ vẫn bình thường mà.” Già Thôi ngoài miệng nói thế, nhưng sắc mặt dần trắng bệch, do dự nói: “Hay là đến sở cảnh sát một chuyến?”

“Phải mất tích bốn mươi tám tiếng cảnh sát mới thụ lý vụ án ông ơi.”

A Chiếu, cái đồ con nít quỷ.

“Thất ca thông minh như thế, làm sao xảy ra chuyện được ? Chắc là anh ý chán quá, ra ngoài dạo mát thôi. Ơ, chị đi đâu đấy ?”

A Chiếu ngơ ngác nhìn theo bóng Phương Đăng đi khỏi.

Phương Đăng không hiểu sao cảm thấy không thể đứng đó chờ thêm một nữa, nó chỉ muốn tìm một nơi bình tĩnh suy nghĩ lại. Có một dự cảm không lành đang đeo bám nó. Chuyện này mới phát hiện tức thì, sở cảnh sát sẽ không can thiệp. A Chiếu và gìa Thôi vẫn nuôi hy vọng Phó Kính Thù ra ngoài vì việc gì đó, sẽ mau chóng quay về. Nhưng nó lờ mờ nhận thấy không phải, một kẻ thận trọng quy củ như cậu ta, cái lần bị cảm vì dầm mưa trốn trong nhà không chịu gặp ai đã là hành động nổi loạn nhất có thể rồi. Trực giác mách bảo nó rằng, chậu hoa chuối tây rơi vỡ ở dưới hiên là ám hiệu Phó Thất để lại. Đột nhiên cậu ta mất tích, nhất định không phải đơn giản.

Cả tối Phó Kính Thù vẫn chưa về, Phương Đăng trằn trọc mãi không ngủ được. Quá nửa đêm, ông Phương Học Nông mở cửa bước vào, ư ử nhân nga hát. Gần đây lần nào về nhà trông lão cũng ngất ngưởng, cơm no rượu say.

Phương Đăng vén tấm màn ngăn lên, ngồi dậy hỏi : “Bố đi đâu giờ này mới về ?”

“Có người mời ông mày ăn cơm.” Ông Phương Học Nông đáp ngay tắp lự.

Ai lại mời cha ăn cơm ? Mà còn liên tiếp mấy ngày. Phương Đăng không tin ông có mối quan hệ nào như thế. Lúc này nó mới để ý, bình rượu còn phân nửa bố nó tiện tay quẳng l


XtGem Forum catalog