Ngoảnh Lại Hóa Tro Tàn

Ngoảnh Lại Hóa Tro Tàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324503

Bình chọn: 8.00/10/450 lượt.

có hơi “cáo mượn oai hùm”, nhưng nhìn từng gương mặt đỏ ửng lên vì lạnh, dáng người bé xíu xiu vây quanh mình, nghĩ đến cuộc sống của chúng sẽ vui vẻ hơn nhờ cuộc thăm viếng của mình, trong lòng Lục Ninh Hải thấy khoan khoái bất tận. Bài thánh ca vang lên, ông thấy mình dường như trở thành Thượng Đế. Ông trộm nghĩ, có lẽ đây là lý do khiến kẻ lắm tiền thường nhiệt tình làm việc thiện, chí ít cũng là một lý trong các lý do. Nhiều người bảo tiền không mua được hạnh phúc, chẳng qua những kẻ đó không biết mua ở đâu mà thôi.

Viện trưởng cô nhi viện là một bà sơ già, bà dùng lời lẽ tán dương hoa mỹ nhất hoan nghênh cuộc thăm viếng của ông. Lục Ninh Hải đặt tờ chi phiếu của nhà họ Phó vào bàn tay nhăn nheo cổ thụ của bà, lần đầu tiên nói lên ý muốn cá nhân của mình.

Cha mẹ Lục Ninh Hải đột ngột cùng qua đời khi ông trưởng thành không lâu, không có anh chị em, sau khi kết hôn hai vợ chồng ông tình cảm rất nồng nàn, nhưng năm năm trước vợ ông mất trong một tai nạn giao thông, chỉ để lại mụn con trai độc nhất. Sau khi tái hôn, ông và người vợ hiện tại lâm vào cảnh hiếm muộn, nhà neo người, nên Lục Ninh Hải rất ngưỡng mộ cảnh đoàn viên náo nhiệt của các gia đình của các gia đình đông đúc. Ông và cợ cố gắng mấy năm liền, nhưng mong muốn có con không được toại nguyện. Bác sỹ chuẩn đoán nguyên nhân phần nhiều do ông. Vài năm gần đây, Lục Ninh Hải tuổi tác dần cao, công việc bận rộn, càng lúc càng lực bất tòng tâm, mong ước có thêm đứa con sợ sẽ tan tành mây khói. Cách đây không lâu, ông nói với vợ, nếu thật sự không sinh được, chi bằng nhận nuôi một đứa, coi như hoàn thành nguyện vọng bấy lâu. Người vợ trẻ mới hơn ba mươi tuổi, ban đầu không chịu, sau vài lần được chồng khuyên nhủ, nghĩ đến việc mình chưa có con, giờ không cần chịu nỗi khổ mang thai chín tháng mười ngày mà vẫn có thêm đứa con, lại có thêm sợi dây ràng buộc ông chồng thành đạt, liền gật đầu đồng ý. Từ đó hai vợ chòng chính thức lên kế hoạch, ngoại trừ nhờ người đi thăm hỏi khắp nơi, cô nhi viện cũng là một trong những sự lựa chọn của Lục Ninh Hải. Mấy đứa trẻ mồ côi đa phần đáng thương, nếu có thể nhận nuôi một đứa, coi như làm được một việc thiện.

Viện trưởng nghe xong, lập tức gật đầu lia lịa, tỏ ý dốc sức giúp đỡ. Bà mang danh sách trẻ mồ côi trong viện ra, thể hiện rằng chỉ cần ông ưng ý, các điều kiện nhận nuôi phù hợp, thì ông có thể đến đón đứa trẻ về nhà bất cứ lúc nào.

Lục Ninh Hải lật qua vài trang liền gấp lại. Đối với ông, trẻ con là phải hoạt bát, chạy nhảy hiếu động, chứ không phải gương mặt khô cứng như khúc gỗ dưới mỗi cái tên trong cuốn danh sách kia. Ông đề nghị được đi dạo quanh viện. Được làm người một nhà, phải nhờ vào duyên phận, hãy để duyên phận dẫn đường cho ông đến với đứa con mình đang tìm kiếm.

Bà viện trưởng vui vẻ đồng ý, vừa hay đến giờ cơm trưa. Theo truyền thống lâu đời, vào ngày giáng sinh hàng năm, cô nhi viện sẽ làm cơm Thánh phân phát cho đám trẻ, con chiên và các nhà hảo tâm. Kinh phí của viện có hạn, nên thực đơn năm nào cũng như nhau, chỉ có cá rán và đậu phụ. Vậy mà đối với đám trẻ, đó đã là cao lương mỹ vị rồi. Gần như tất cả bọn trẻ đều túm tụm quanh điểm phát cơm Thánh trong sân, đợi lấy phần của mình. Đây là một cơ hội lý tưởng cho Lục Ninh Hải.

“Thông thường, chúng tôi luôn khuyên người hảo tâm nhận nuôi đứa trẻ càng nhỏ càng tốt, chúng chưa mấy hiểu chuyện, khá phụ thuộc vào bố mẹ nuôi. Ví dụ như đứa kia… năm nay nó mới hơn năm tuổi”, Viện trưởng trỏ tay về phía một cậu bé cách đó không xa.

Lục Ninh Hải lắc đầu.

“Mấy tháng trước có người đem đến một bé gái mới hơn một tuổi, có điều… môi nó hơi có tật”.Viện trưởng vừa nói vừa thăm dò nét mặt Lục Ninh Hải.

Lục Ninh Hải đích thực muốn một đứa con gái, một thiên thần nhỏ xinh xắn đáng yêu, đó là ước mơ đã lâu của ông. Nhưng cô bé viện trưởng nhắc đến lại bị hở môi, ông bất giác do dự.

“Mới một tuổi thì nhỏ quá, công việc tôi rất bận, vợ không có kinh nghiệm chăm trẻ, sợ không thích hợp lắm.”

Viện trưởng chẳng lẽ không hiểu lời từ chối khéo ấy. Đúng lúc bà định tiếp tục tiến của, đột nhiên cách đó không xa xảy ra một trận ẩu đả ngay giữa đám đông bọn trẻ đến nhận cơm Thánh. Chỉ nghe một đứa bé trai cao giọng gào lên: “… Mày đến đây làm gì?”

Rất nhanh, có hai đứa trẻ lách ra khỏi đám đông, đứa trước đứa sau ba chân bốn cẳng chạy, phía sau lại thêm một cậu nhóc trắng trẻo cao ngồng đuổi đến, thét lên be be: “Nó đất, lén vào đây ăn vụng uống trộm, đừng cho nó chạy.”

Theo sau thằng nhóc cao kều là mấy đứa trẻ lớn, quát tháo ầm ĩ đuổi theo hai đứa kia.

“Lũ khỉ con.” Viện trưởng không tìm được bực mình, quay sang cười giải thích với Lục Ninh Hải, “chuyện này là…”

Lời nói chưa dứt, cậu nhóc cao kều đã gọi thêm mấy đứa đồng bọn chạy ra cửa lớn cô nhi viện, định bao vây đón đầu. Chạy trên là một đứa con gái, thấy cửa lớn bị vây kín, nó như con sóc nhanh nhẹn quay mình chạy ngược về phía đầu kia khoản sân, không quên lôi thằng nhóc nhỏ bé phía sau theo. Bởi chạy quá vội, lại phải ứng phó với đám truy quân binh chân dài lừng lững, con bé lách bên này lại lượ


Polaroid