Ngoảnh Lại Hóa Tro Tàn

Ngoảnh Lại Hóa Tro Tàn

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324670

Bình chọn: 8.00/10/467 lượt.

ên bàn trông khác hẳn trước đây, không còn là loại rượu rẻ tiền được lão đỗ mua theo lố rồi chia ra bán lẻ nữa. Rượu này giá bao nhiêu một bình nó không rõ, nhưng chắc chắn không phải thứ con ma men kia mua nổi.

“Ai mà hào phóng thế ạ ?”

Lão Phương Học Nông có chút mất kiên nhẫn, “Mấy anh em công nhân mời tao đi uống rượu không được à ?”

Nhằm phát triển dịch vụ du lịch trên đảo, gần đây người ta cho xây một quán rượu khá lớn. Làm trong công trường đa phần là người nơi khác đến, sao ông đánh bạn nhanh thế ? Phương Đăng chợt nhớ ra, hai ngày trước, nó bỗng thấy Thôi Mẫn Hành xuất hiện trên đảo, đi cùng với ông Phương Học Nông. Lúc ấy Phương Đăng thấy lợm giọng, chỉ nghĩ hai người này là cá mè một lứa, đi với nhau mùi tanh hôi hóa ra lại hòa hợp, là chuyện thường tình thôi. Có thể nó nghĩ nhiều, có thể chuyện Phó Thất mất tích làm tinh thần nó bất ổn chăng… ? Phương Đăng cảm giác dường như có gì đó bất ổn, mà nhất thời không nói ra được.

Phương Học Nông thấy mắt con gái trợn trừng trừng, tưởng nó vẫn soi mói bình rượu của mình, tỏ vẻ đắc ý nói : “Mày có biết rượu này bao nhiêu tiền một bình không ? Sợ nói ra mày sẽ chết khiếp đấy con ạ.”

Trái tim Phương Đăng quả thực đang đập dồn không ngừng, nhưng chẳng phải vì bình rượu của cha. Nó dần sáng tỏ nỗi bất an trong lòng đến từ đâu. Thôi Mẫn Hành đột nhiên xuất hiện trên đảo, lại đi cùng với người cha vô sỉ vốn ghét cay ghét đắng nhà họ Phó của nó, bỗng đâu lại có người mang thịt rượu ngon lành đến chăm sóc lão… Chuyện này liệu có liên quan đến Phó Thất ? Chẳng lẽ trùng hợp đến thế ? Phương Đăng càng nghĩ càng thấy lạ lùng, câu chuyện này đâu đâu cũng có điểm đáng nghi. Một giả thuyết đen tối đằng sau sự trùng hợp kia khiến nó không dám nghĩ thêm.

“Thôi Mẫn Hành mua rượu cho bố à ?”, nó thử thăm dò.

Lão Phương Học Nông đang cởi áo ngoài, bỗng nhiên chậm tay lai. Đèn đã tắt, nhưng lão vẫn cảm nhận được con gái mình lặng thinh ngồi đó, ánh mắt lạnh lùng dõi theo mình. Lão cảnh giác hơn, đồng thời cảm thấy gượng gạo.

“Con nít con nôi biết nhiều để làm gì ?” Một lát, lão nói thêm, ”Sao tự nhiên mày lại nhắc đến người đó ?”

Tuy không thừa nhận, nhưng phản ứng của cha khiến Phương Đăng càng thêm nghi hoặc. Nó lại sợ cha đề phòng, liền đổi giọng lấp liếm cho qua.

“Tiện miệng thì con hỏi, cũng chỉ thấy mỗi anh ta từng mời cha uống rượu.” Nó lại giả vờ nói bằng giọng mỉa mai như thường ngày, “Nhưng nghĩ lại cũng vô lý. Tiền bố không có, bản lĩnh cũng không, ai người ta dư hơi thiết rượu bố cả ngày. Hay bố lại đi lừa được ở đâu về ?”

Ông Phương Học Nông quả nhiên không nén được giận. Lão ghét nhất con gái dùng giọng điệu như thế đáp trả mình. Ở ngoài người khác xem thường lão thì được, nhưng về nhà thì không.

“Mày thì biết cái gì, đồ thối thây, cứ coi thường bố mày đi, sớm muộn tao cho chúng mày biết tao ‘ra trò’ hơn chúng mày tưởng nhiều đấy.”

“Bố ‘ra trò’ thế nào nào, nói con biết với ?”, Phương Đăng thôi cười.

Ông Phương Học Nông không đáp, tùy tiện quăng mấy tờ giấy bạc sang giường nó : “Việc của ông đây mày đừng nhúng tay vào, đấy, tiền mua thức ăn tuần này đấy.”

Phương Đăng sán lại xem, nhiều hơn thường ngày một chút. Cha nó lại nghĩ ra điều gì, thọc tay vào túi lôi ra mười đồng bạc, “Còn cái này cầm lấy mà mua sách bút gì gì thì mua.”

Bỗng dưng lão cho nó tiền tiêu vặt, đây là chuyện hiếm có. Phương Đăng nặn ra một nụ cười, ngạc nhiên đón lấy tiền rồi hỏi : “Dạo này bố đi đâu nhặt được tiền, hay là đánh bạc được tiền thế ?”

Lão Phương Học Nông ngã ra giường, cứ như nhắm mắt lại là chực ngủ ngay được. Lão rủ rỉ đáp một câu, “Mày cứ đợi đi, đừng tưởng bố đây vô dụng cả đời.’’

Phương Đăng lặng lẽ cất tiền xuống dưới gối. Tiếng kéo bễ của Phương Học Nông chẳng mấy chốc đã vang lên. Nó cảm thấy bất an, cứ trở mình liên tục, như thể dưới gối có một đống lửa đang cháy rực.

Ông Phương Học Nông đánh một giấc đến tận giữa trưa ngày hôm sau, được dịp Phương Đăng bèn lẻn ra ngoài, mới biết Phó Kính Thù vẫn chưa có tin tức gì, già Thôi tiếp tục đi tìm kiếm khắp nơi. Khi Phương Đăng trở về căn gác nhỏ của mình, lão Phương Học Nông đang đứng bên cửa sổ, vừa ngáp ngắn ngáp dài vừa mặc quần áo, không ngừng ngó về phía đối diện. Thấy con gái bước vào, lão bèn quay đi chỗ khác nói : “Chốc nữa tao phải ra ngoài, ông già nhà họ Đổng nghẻo rồi, tao đến giúp việc tang, tối nay không về đâu.”

Phương Đăng thờ ơ gật gật đầu.

“Mày gục gặc đầu cái gì, cứ ỉu xìu như bún thiu.” Phương Học Nông đặt tay lên cửa, quay lại liếc con gái một cái. Thường ngày hiếm khi lão để ý con gái vui hay không, hoặc trong lòng đang nghĩ gì.

Phương Đăng buồn bã trả lời : “Cái tên Phó Kính Thù kia một ngày một đêm không thấy mặt mũi đâu cả, chẳng biết chạy đâu rồi ?”

Phương Học Nông quay đi, lầu bầu đáp : “Tao đã bảo mày cẩn thận đừng để nó lừa, lũ con hoang vô gốc vô gác, biết đâu một ngày nó trở mặt không nhận ai, tự mình cao chạy xa bay, giống như thằng bố vong ân phụ nghĩa của nó ấy.”

Phương Đăng lắng nghe tiếng bước chân của cha xuống nhà, đợi đến khi ông đi xa, nó mau lẹ xông lên giường


pacman, rainbows, and roller s