
đệ, nhưng không thể so sánh nổi với nhà bọn họ, ông muốn cho Vĩ Kiệt cưới vợ môn đăng hộ đối...
Nhưng mẹ thủy chung có loại cảm giác, đây không phải là nguyên nhân thật sự mà ông ấy phản đối."
"Vậy nguyên nhân chân chính là cái gì?" Tôi vội vàng hỏi.
Mẹ lắc đầu: "Không biết, bất quá cũng không trọng yếu."
"Mẹ cho là Vĩ Kiệt sẽ không để ý gia đình phản đối mà cùng mẹ ở chung một
chỗ, nhưng không có, ông ấy muốn mẹ chờ , đợi đến sau khi ông nắm đại
quyền lại cùng mẹ kết hôn. Cho nên, vì lấy được tín nhiệm của cha mình,
ông hàng phục cùng một thiên kim nhà giàu đính hôn. Đêm hôm đó, mẹ khóc
một đêm, mẹ biết, chúng ta từ đó chính là mỗi người đi một ngả . Nhưng
sau đó, mẹ lại phát hiện... mẹ có bầu. Sau khi ba mẹ phát hiện vừa vội
vừa tức, liền vào bệnh viện. mẹ thế mới biết, lão nhân gia của tôi đã bị ung thư gan thời kỳ cuối. Lúc ấy trong bụng mẹ mang Tiểu Ngạo, trong
tay cầm báo cáo bệnh tình nguy kịch của ba, ngay cả dũng khí sống sót
cũng sắp dập tắt."
"Hoàn hảo, Thành Tư, cũng chính là ba ba của
con xuất hiện. Anh là thanh mai trúc mã của mẹ, từ nhỏ đối đãi mẹ vô
cùng tốt, nếu như không có Vĩ Kiệt, mẹ nghĩ mẹ sẽ cùng anh ở chung một
chỗ. Thành Tư nói cho cha mẹ biết đứa bé trong bụng mẹ là của anh, thỉnh cầu đem mẹ gả cho anh. Ba mẹ thì thích Thành Tư, đem mẹ phó thác cho
Thành Tư ông mới yên tâm. Vì để cho ông an tâm rời đi, mẹ mang tâm tình
cảm kích cùng xấu hổ gả cho ba ba con."
"Tào Vĩ Kiệt đồng ý để mẹ mang theo hài tử của ông lập gia đình?" Tôi nghi ngờ, ông không phải yêu mẹ như vậy sao?
"Vĩ Kiệt cũng không biết mẹ đã mang thai, mẹ chỉ nói cho ông biết, mẹ không muốn đợi ông nữa, mẹ đã yêu người khác. Vĩ Kiệt rất kích động, ông thậm chí... Quỳ xuống cầu xin mẹ, nhưng mẹ cự tuyệt. Không phải vì giận dỗi, chỉ là mẹ quá hiểu, giữa chúng tôi đã kết thúc. Để tránh Tào gia quấy
rầy, Thành Tư mang mẹ đem đến vùng này, ở chỗ này sanh ra Tiểu Ngạo.
Những năm gần đây, Thành Tư đối với mẹ vô cùng tốt, có đôi khi, ngay cả
mẹ cũng hoảng hốt cho là chúng tôi thật là một nhà, giống như, thật
giống như Vĩ Kiệt cũng chưa từng xuất hiện qua."
"Sau đó, Vĩ Kiệt từ từ khống chế Tào thị, có thể không nghe lệnh cha của nữa. Ông ấy tìm được mẹ, hy vọng mẹ có thể trở về bên cạnh ông. Lần này, ông ấy nhìn
thấy Tiểu Ngạo, một cái liền cảm thấy ra đây là con mình, vui mừng muôn
dạng, vì để cho mẹ con mẹ cùng anh ở chung một chỗ, thậm chí phái sát
thủ đối phó Thành Tư. Trong lúc vô tình mẹ biết được chuyện này, chạy
tới hiện trường, thay Thành Tư cản một phát súng."
Tôi hoảng hốt: "Mẹ, thương thế của mẹ ra sao rồi?"
"Chớ khẩn trương, mẹ bây giờ thật tốt." Mẹ ngược lại an ủi tôi, sau đó theo
bản năng xoa trước ngực: "Viên đạn kia cách trái tim mẹ chỉ có mấy centi mét, nhưng mẹ may mắn vẫn còn tồn tại."
"Trải qua chuyện này, Vĩ Kiệt tỉnh táo lại, rốt cục hiểu giữa chúng tôi đã không cách nào vãn
hồi. Ông quyết định buông tha, không quấy rầy cuộc sống của chúng tôi
nữa. Đó là lần cuối cùng mẹ gặp ông ấy trong đời này... Bốn năm sau,
truyền đến tin tức ông ấy qua đời vì bệnh."
"Thành Tư mang mẹ rời đi nơi thương tâm này, đi Paris định cư. Mà Tiểu Ngạo thì tự nguyện lưu lại chiếu cố công ty."
Từ đầu đến cuối, thanh âm của mẹ cũng là bình tĩnh.
Cô chẳng qua là đang thuật lại một chuyện xưa, những người này, những chuyện này đã thoáng qua như mấy gió trong cuộc đời cô.
Nguyên tưởng rằng, mẹ là u lan trong nhà ấm, chưa từng nghĩ, cô lại đã trải
qua nhiều gió sương như vậy. Bất quá việc này vừa lúc giải thích tại sao trên người cô có sự thoải mái và tuỳ tính tồn tại
Rất nhiều chuyện, cố gắng chịu đựng qua, miệng vết thương chảy máu mông lung kia cũng sẽ trở thành dấu hiệu mỹ lệ.
"Vậy Tào gia đối với Nhiễm Ngạo là thái độ gì?" Tôi hỏi.
"Sau khi Vĩ Kiệt qua đời, ba ông ấy cũng biết Tiểu Ngạo tồn tại, trăm phương ngàn kế muốn cho nó nhận tổ quy tông. Nhưng Tiểu Ngạo thủy chung không
chịu đáp ứng, còn cùng ông nội của nó ầm ĩ rất cương. Bất quá, nhìn ra
được ông nó cũng là yêu thương nó, vẫn bảo lưu cho nó vị trí tổng giảm
đốc Tào thị."
Xem ra Nhiễm Ngạo nếu như trở về, ít nhất có thể
nhận được một nửa giang sơn của Tào thị, khó trách Tào Kinh Kiệt xem
Nhiễm Ngạo là quân địch. Bất quá, có thể hạ thủ với cháu ruột, cũng thật là lòng dạ độc ác.
"Tịnh Nhã." Mẹ đột nhiên dừng bước, chuyển
hướng tôi, ánh mắt lấp lánh: "Mẹ muốn hỏi con một lời thật, lúc trước
Tào Kinh Kiệt có phải làm khó các con hay không?"
Tôi đóng chặt miệng, trong lòng bắt đầu thiên nhân giao chiến.
Nhiễm Ngạo dặn dò tôi không thể tiết lộ với mẹ chuyện kia, để tránh cô lo
lắng. Nhưng mẹ lại dùng ánh mắt tín nhiệm như vậy nhìn tôi tôi, coi như
là thiện ý nói dối tôi cũng không nói nên lời.
Làm sao bây giờ, vừa ông xã, vừa mẹ chồng, mà tôi phải làm ra lựa chọn khó khăn.
Thật là hao tổn tâm trí, đầu của tôi bắt đầu đau, ngay sau đó, liền cả bụng cũng đi theo mơ hồ đau.
Bắt đầu cho là phản ứng dây chuyền, nhưng cảm giác đau đớn càng ngày càng
mạnh, cảm giác được hài tử ở bên trong càng không ngừng lộn xộn, trước
kia