XtGem Forum catalog
Nghịch Thế

Nghịch Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323814

Bình chọn: 8.5.00/10/381 lượt.

ậy tôi ở chỗ này chờ Mục tiểu thư.” Đoàn Dịch Lâm nói một câu không nhanh không chậm, khoé miệng hắn nhếch lên cười, Mục Uyển Thanh nhìn thấy có chút khiếp sợ. Loại trực tiếp này của hắn cũng thật làm cho Mục Uyển Thanh bất ngờ.

“Anh không sợ tôi nói với chú Tứ.”

“Cô nương tựa Thiệu gia nhiều năm như vậy không phải là muốn đối phó chú Tứ sao?” Đoàn Dịch Lâm lấy ra một điếu thuốc, “Chúng ta ở trong bang hội lớn như vậy có thể không xấu hay không.” Nói xong hắn nhàn nhã hút thuốc, liếc nhìn người đang đi tới từ phía sau của Mục Uyển Thanh, sau đó hắn cười nghĩ ngợi, rồi xoay người rời đi.

Mục Uyển Thanh bị điểm trúng huyệt vị, trên mặt cô ta tái xanh, xem ra cô ta đã coi thường Đoàn Dịch Lâm này, hắn dường như hiểu biết rất nhiều chuyện, người này xuất hiện rất đột ngột, trước kia chưa từng gặp qua ở chỗ chú Tứ và hội Thanh Sơn, rốt cuộc hắn tới làm gì đây?

“Suy nghĩ gì đó?” Văn Chính Đông đi lên phía trước, nhẹ nhàng vỗ bả vai của cô ta. Mục Uyển Thanh bị hoảng sợ, nhìn thấy Văn Chính Đông, sắc mặt càng thêm mất tự nhiên.

“Anh không cùng đi với Duật Thần à?” Cô ta vội vàng chuyển đề tài, ánh mắt liếc nhìn phương hướng rời khỏi của Đoàn Dịch Lâm, bây giờ cô ta biết rõ ý tứ của ánh mắt nghĩ ngợi kia, cô ta lại có thể bị hắn áp chế, tiến thoái lưỡng nan.

“Kia là người của chú Tứ? Hai người hình như quen biết nhau à.” Văn Chính Đông cố ý rút dây động rừng, phải biết rằng ở trong hội Thanh Sơn không ai dám làm trò hút thuốc trước mặt Mục Uyển Thanh. Người gọi là Đoàn Dịch Lâm này quả thật thời điểm xuất hiện không đúng.

“Hừ!” Mục Uyển Thanh liếc nhìn anh ta, “Tôi và người của chú Tứ không có chuyện gì tốt để bàn, việc này anh nên rõ ràng.” Nói xong cô ta giẫm giày cao gót rời khỏi.

Văn Chính Đông lấy điện thoại di động ra, vừa gửi tin nhắn khi không có ai bên cạnh, vừa đi đến trước xe mình lên xe rồi chạy đi. Lư Bội Nghiên từ phía sau cột đá của toà nhà đi tới, trên mặt mang theo sự đắc ý, cô ta cũng lấy di động gọi điện, “Kế hoạch của anh thành công, người của Thiệu Duật Thần hẳn là bắt đầu chú ý Mục Uyển Thanh.”

Đoàn Dịch Lâm ngồi trong xe nhếch khoé miệng cười khinh thường, vừa rồi từ miệng chú Tứ nghe được tin tức Uông Ninh Hi muốn kết hôn với Thiệu Duật Thần, sự kinh ngạc của hắn dường như làm cho chú Tứ nhìn ra chút manh mối, một khắc đau lòng kia khiến hắn hoàn toàn không có thời gian che dấu tâm trạng của mình, người phụ nữ kia đã muốn kết hôn, sau khi lấy đi tất cả thuộc về hắn thì kết hôn với người đàn ông khác.

Khuôn mặt hắn trầm xuống, vẻ mặt xơ xác tiêu điều khiến người ta có chút lo sợ, đôi môi hơi mỏng của hắn khẽ mở, “Tôi ở bãi đậu xe, em lại đây đi.”

Lư Bội Nghiên có phần thụ sủng nhược kinh, hắn lại muốn chở cô ta cùng nhau trở về, bình thường bọn họ sẽ tự lái xe đi. Mở cửa xe ngồi vào trong, cô ta liền cảm giác được người này không giống lúc thường, toàn thân lạnh đến mức khiến cô ta không chịu nổi, cô ta nhẹ nhàng đóng cửa xe, còn chưa kịp gài dây an toàn xong thì xe đã bay ra ngoài. Lư Bội Nghiên không có chuẩn bị, tức khắc đụng về phía trước, cái trán lập tức đỏ lên. Nhưng người bên cạnh giống như không có việc gì xảy ra mà chạy trên đường cực nhanh, cô ta nghiêng mặt nhìn hắn, bất tri bất giác hốc mắt đã đỏ, cô ta hít sâu một hơi, cứng rắn đè nén nước mắt, cứ như vậy dựa vào lưng ghế, hai người không nói một câu nào.

Xe chạy nhanh trên con đường núi quanh co, xe cộ đối diện đều tránh né không kịp, có vài chiếc đụng phải một chỗ, “két” một tiếng dừng lập tức, Lư Bội Nghiên chỉ thấy ở phía trước là một mảnh không trung trống trải, chỗ dưới chân chưa đến 20 cm chính là vách núi đen rất sâu, hàng rào bảo vệ ở phía trước đầu xe đã đâm thủng một lỗ hổng.

“Anh điên rồi!” Lư Bội Nghiên có chút không thể nhẫn nại, “Anh lại phát thần kinh gì đó, thấy ai không vừa mắt thì đi diệt cô ta, tự nổi giận với mình coi như có bản lĩnh gì chứ.”

“Tôi chính là điên rồi thì thế nào! Em sợ thì hãy cút đi, tránh xa một chút, tôi không kéo em chịu tội thay.” Đoạn Dịch Lâm buông xuống tác phong kỳ quái trước sau như một của hắn, nâng cao giọng hướng về Lư Bội Nghiên quát lên.

Thái độ của Lư Bội Nghiên cũng khác thường, không giận dữ với hắn, cô ta luôn luôn nhanh mồm nhanh miệng, từ trước đến nay gào thét với Đoàn Dịch Lâm mà không khách khí, biết hắn cũng không làm gì cô ta. Giờ phút này, cô ta lắng nghe những lời kia, lại nhìn thấy hốc mắt đỏ bừng của người đàn ông tuyệt tình tàn ác này. Trái tim cô ta co rút mạnh mẽ một cái, cô ta đưa tay dùng sức kéo đầu hắn qua tựa vào bờ vai của mình, “Anh làm sao thế, Dịch Lâm, anh đừng như vậy, em không muốn thấy anh làm hại chính mình thế này.”

“Cô ta muốn kết hôn.” Thanh âm của hắn rất thấp, song có chút bi ai, nói xong hắn đè nén đôi mắt trên vai cô ta, Lư Bội Nghiên mơ hồ cảm nhận được một chút lạnh, cô ta kinh hãi, trong lòng giống như bị thả vào một khối băng lớn.

“Như vậy mà khổ sở sao?” Thế thì cô ta xem như là gì, Lư Bội Nghiên nhẹ nhàng vuốt lưng hắn, “Vậy đi nói cho cô ta biết anh là ai, hoặc là diệt trừ người đàn ông kia…” Cô ta cố gắng khống chế