
y, tối qua ngủ không ngon à?” Ý anh ta nói về cuộc tập kích Uông Ninh Hi đêm qua, cho nên phát súng hôm nay anh ta cảm thấy Mục Uyển Thanh không thoát khỏi liên can.
Mục Uyển Thanh đột ngột quay đầu nhìn anh ta, vẻ mặt cô ta liền thay đổi, cuối cùng cô ta làm ra bộ dáng cao cao tại thượng, “Văn Chính Đông, đừng tưởng rằng Thiệu Duật Thần tín nhiệm anh thì anh sẽ không biết trời cao đất rộng, rốt cuộc anh chỉ là một người làm.” Thanh âm của cô ta rất sắc bén, nói xong thì xoay người rời đi.
Văn Chính Đông nhìn ra một tia bối rối trên mặt cô ta, nhưng người phụ nữ này làm việc có tiếng là tuyệt đối tàn nhẫn, không đủ chứng cứ xác thực anh ta cũng không dám hành động thiếu suy nghĩ, tựa như lời cô ta, anh ta rốt cuộc vẫn là một người ngoài, mà hiện tại Thiệu Duật Thần rõ ràng xem cô ta là người một nhà, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền*, anh ta đương nhiên hiểu đạo lý này.
(*) xuất phát từ câu nói “Cẩn thận năng bổ thiên thu thiền, tiểu tâm sử đắc vạn niên thuyền” – cẩn trọng sẽ bắt được ve nghìn tuổi, biết chú ý thì sẽ giữ được thuyền đến vạn năm – của Trang Tử. Ý là trong mọi việc xử sự phải suy xét kĩ lưỡng trước sau mới mong đạt được thành quả lâu bền.
Sau bữa trưa, Thiệu Duật Thần đưa Uông Ninh Hi vào phòng sách của mình. Phòng này rất lớn, bố trí ở bên trong khác biệt rất lớn so vớ tưởng tượng của Uông Ninh Hi. Vào cửa thì thấy một căn phòng khách nhỏ tương tự, bên trong còn có một cánh cửa, cô nghĩ rằng đây hẳn là điểm đặc thù của phòng sách.
Khi Uông Ninh Hi đi vào thì thấy đã có một người đang đứng, rất trẻ tuổi, không cao lắm, bộ dạng cũng rất bình thường, nhưng có vẻ thật thà chất phác. Nhưng ánh mắt rất sắc sảo, khiến cho người ta có cảm giác anh ta là người thiếu thành thật.
Thấy Thiệu Duật Thần, người nọ chạy nhanh đến gật đầu chào, “Thiệu tiên sinh!”
Vẻ mặt anh bình tĩnh, “Đây là Uông tiểu thư và tiểu thiếu gia, sau này cậu chủ yếu bảo đảm an toàn cho bọn họ.” Nói xong anh xoay người, giọng nói chậm lại đối với Uông Ninh Hi, “Em và Cẩm Nhiên đến phòng anh nghỉ ngơi trước, anh xử lý chút việc.”
Nhìn thấy Uông Ninh Hi ra ngoài đóng cửa lại, Thiệu Duật Thần mới chậm rãi đến phòng trong lấy ra một bản văn kiện đưa cho Điền Kế Sơn. Đầu tiên anh ta sửng sốt, vẻ mặt cứng nhắc, anh ta ngẩng đầu quan sát Thiệu Duật Thần trước, trong mắt anh ta lộ ra vẻ kinh ngạc.
Thiệu Duật Thần cười, “Thế nào, cảm thấy tôi không thể làm ra chuyện như vậy?” Anh cũng nhìn anh ta rồi chậm rãi ngồi xuống sô pha bên cạnh. “Tôi không phải là một người tàn bạo, cậu cũng nên rõ ràng, Thiệu gia chúng tôi dự định không làm nữa, cho nên tôi cũng không muốn trên tay mình dính máu.” Anh ngẩng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt rất nghiêm túc, “Nhưng mà, tôi giao người quan trọng nhất đối với tôi cho cậu, cho nên tôi không thể không nắm trong tay người quan trọng nhất của cậu, cậu yên tâm, nếu không nhất thiết tôi sẽ không quấy nhiễu cuộc sống của bọn họ.”
“Tại sao giao cho tôi? Anh đã tìm tòi nguồn gốc của tôi?” Điền Kế Sơn rất kinh ngạc, trong thời gian ngắn như vậy, Thiệu Duật Thần lại có thể điều tra anh ta rõ ràng như thế, thậm chí cả người nhà của anh ta cũng điều tra nhất thanh nhị sở (phân tích rõ ràng chi li từng chút).
“Tất cả mọi người đều sợ những việc cậu làm, tôi thấy cậu là người có thể đảm nhận việc này, lâu nay Thiệu Duật Thần tôi nghi người thì không dùng người, hy vọng cậu đừng để tôi thất vọng.” Nói xong anh đứng lên, đút hai tay vào túi quần, mỉm cười nhìn anh ta, “Đồ vật của tôi cậu nên trả lại cho tôi đi.”
Điền Kế Sơn sửng sốt một chút.
“Đừng nói cậu không mang theo hoặc là đã đánh mất.” Thiệu Duật Thần vẫn cười thản nhiên.
Điền Kế Sơn hiểu được, anh ta lấy ra con dao giải phẫu, đưa qua bằng hai tay. Thiệu Duật Thần cầm trong tay, lật xem nhiều lần, “Thực ra có một số việc không thể chỉ nhìn một mặt, ví dụ như nói phẫu thuật, đó chính là dùng phương pháp giết người để cứu người, thành công hay không thì phải xem kỹ thuật của bác sĩ.” Anh ngẩng đầu nghiền ngẫm vẻ mặt khó hiểu của Điền Kế Sơn, “Cậu có nghĩ rằng tôi không phải là một bác sĩ tốt?”
Điền Kế Sơn không rõ ý tứ của anh, chỉ đứng ở đó ngẩn ngơ thất thần. Thiệu Duật Thần thong thả đi đến cạnh vách tường, trong tay xoay con dao, đột nhiên anh quay người lại ném về hướng Điền Kế Sơn đang đứng, anh ta theo bản năng ngửa người né tránh, con dao kia ném vào giữa hồng tâm của bảng phóng phi tiêu trên tường.
Điền Kế Sơn hơi kinh ngạc, anh ta bắt đầu tin tưởng lời đồn bên ngoài, Thiệu gia chính là một con mèo, móng vuốt sắc bén hơn mèo bình thường. Thật không ngờ bác sĩ Thiệu ôn tồn lễ độ lại còn có bản lĩnh cao như thế, trên mặt anh ta lộ ra vẻ sợ hãi lẫn vui mừng, “Thiệu tiên sinh hiển nhiên là y thuật cao siêu, tôi đã nghe qua từ lâu.”
Thiệu Duật Thần cười, hơi gật đầu, “Ra ngoài đi, Chính Đông sẽ sắp xếp chỗ ở cho cậu.” (*về lại nơi làm việc sau thời gian đi nghỉ phép)
Điền Kế Sơn vừa rời khỏi, Văn Chính Đông liền đúng hẹn tiến vào. Thiệu Duật Thần dù bận vẫn ngồi ung dung trên sô pha, trên tay cầm hai bản văn kiện. Văn