
có ngốc không?”
Thiệu Duật Thần sửng sốt một chút, anh đến cửa sổ đứng sóng đôi cùng cô, ngoài cửa sổ là biển xanh, ở trên mặt biển có hai chiếc thuyền du lịch màu trắng, là loại có thể nhìn ra cảnh biển. Thiệu Duật Thần cúi đầu thở dài một hơi, “Nếu thích em là ngốc thì anh đã ngốc rất lâu rồi.” Anh nghiêng người nhìn cô, “Ninh Hi…” Nói chưa hết lời anh chợt thấy sắc mặt cô trầm xuống, sau đó cô đưa tay ra sức kéo anh về phía mình né tránh cửa sổ, tốc độ của cô mau chóng đến kinh người. Họ chỉ nghe một tiếng phịch vang lên cùng với tiếng va chạm vào kính, cảnh biển trước mắt rạn nứt như mạng nhện bao phủ trên kính, trông thấy không rõ ràng… Cả người Uông Ninh Hi mềm nhũn trong người Thiệu Duật Thần, hai tay cô nắm chặt cánh tay của anh, toàn thân cô run rẩy kịch liệt, Ninh Hi cắn chặt môi dưới, cắn đến mức môi thành màu tím ngắt, trên mặt cô đã xanh xao nay lại càng tái nhợt.
Trong lồng ngực Thiệu Duật Thần còn ôm Cẩm Nhiên, từ đầu đến cuối anh không kịp ra tay, nhìn thấy cô sợ tới mức cả người run rẩy, trong lòng anh đau đớn.
Uông Ninh Hi dựa trên tường, vừa buông Thiệu Duật Thần cô liền từ trên tường trượt xuống đất, cuộn mình tại chỗ run rẩy.
Thiệu Duật Thần buông Cẩm Nhiên, anh ngồi xổm xuống ôm lấy Uông Ninh Hi, “Ninh Hi, không có việc gì, không có việc gì.” Anh nhỏ giọng an ủi cô, nhẹ nhàng vỗ lưng cô, “Kính ở đây đều là chống đạn, không có việc gì, chúng ta đều không có chuyện.”
Uông Ninh Hi tựa đầu vào bờ vai anh, trên mặt cô thả lỏng. Cửa phòng bị mở ra, lập tức có rất nhiều người tiến vào, đều là bảo vệ trong nhà, người đi đầu là Văn Chính Đông. Ninh Hi vội vàng cúi đầu, có một số việc không thể giả bộ, vì vậy cô phải giấu đi.
Văn Chính Đông nhìn thoáng qua cửa kính, trong lòng liền hiểu rõ, “Đi kiểm tra bốn phía, nhìn xem còn có điều gì khác thường không, nhất định phải tìm được viên đạn kia.” Thế là mọi người ở phía sau tản ra làm việc.
Văn Chính Đông đến trước cửa sổ, anh ta đưa tay chạm vào cửa kính kia, tuy rằng không vỡ, nhưng lại có dấu hiệu lung lay sắp vỡ. Trong lòng anh ta hơi buồn bực, an ninh tại Thiệu gia rất chặt chẽ, tất cả kính đều thiết kế chống đạn, đây là chuyện mà mọi người đều biết, bên ngoài cũng từng truyền lời Thiệu trạch vô cùng kì diệu, điều không hợp lý này như là một sát thủ nghiệp dư, nếu đã muốn khoe khoang chọn người bắn tỉa, chỉ cần hắn ta bắn liên tục hai phát đạn tất nhiên có thể thủng lỗ cửa kính, nhưng mà tại sao phải ngừng lại. Tay anh ta dừng lại trên vết đạn hình tròn, trong lòng đều là dấu chấm hỏi, chuyện này không giống như là giết người mà là một lời cảnh cáo.
Trong lòng Uông Ninh Hi vẫn bồn chồn, cô trơ mắt nhìn người trên chiếc thuyền cầm súng ngắm về phía bọn họ, thậm chí người đó cũng không tìm thứ gì để che dấu, cứ như vậy phơi bày trước mắt cô, rốt cuộc là kẻ nào tài cao gan lớn không hề kiêng dè, vẫn cố ý để cho bọn họ phá hiện, nếu là cố ý thì một phát súng kia có ý gì?
Thiệu Duật Thần cảm thấy hô hấp của người trong lồng ngực chậm rãi bình tĩnh lại, người không còn run rẩy kịch liệt nữa anh mới buông ra, đỡ lấy bờ vai của cô rồi nhìn cô, vẻ mặt anh áy náy, “Ninh Hi, đừng sợ, em làm rất tốt.” Ngay khoảnh khắc viên đạn bay tới, phản ứng nhanh nhẹn của cô khiến anh kinh ngạc, nếu không phải thấy cô sợ tới mức ngồi dưới đất lạnh rung, anh thật sự sẽ nghi ngờ cô có phải nhận được sự huấn luyện quá chuyên nghiệp không, nhưng anh nhớ tới cô xuất thân là vận động viên võ thuật, có lẽ điều này cũng là một loại bản năng hơn nữa là phản ứng bình thường của huấn luyện trường kỳ. Lúc này trong đầu anh chợt xuất hiện một ý tưởng táo bạo, có lẽ ngoại trừ anh phải bảo vệ cô, cô cũng có thể học tự bảo vệ mình.
Anh vén vài sợi tóc rối bời trên trán Ninh Hi sang một bên, anh đỡ bờ vai cô để cô nhìn mình, “Ninh Hi, đừng sợ, cho anh thời gian một năm, thời gian một năm…”
Vẻ mặt Uông Ninh Hi tủi thân, cô ôm Cẩm Nhiên đến trước người, “Duật Thần, bản thân tôi không sợ, nhưng tôi sợ anh xảy ra chuyện.”
“Anh biết, anh biết!” Miệng Thiệu Duật Thần lặp đi lặp lại, một lần nữa anh ôm cô vào trong lòng, lúc này anh cho bản thân mình một thời hạn, một năm, trong vòng một năm anh phải bình định.
Văn Chính Đông chuyển phương hướng, nghiêm túc xem xét dấu vết đường đạn tại hiện trường, trong đầu anh ta đã có ý nghĩ khác, bây giờ anh ta đang bối rối, cấp trên của anh ta cố hết sức kéo người phụ nữ Uông Ninh Hi này vào đây là có dụng ý gì, lúc đầu anh ta cho rằng đây là biện pháp kiềm chế Thiệu Duật Thần, cũng để ngăn cản chú Tứ và những người kia để Thiệu Duật Thần không làm trái ý định ban đầu của mình, nhưng vừa rồi trong tích tắc anh ta xông vào, trong mắt cô hiện lên tia nhạy bén tuyệt đối không phải là khí chất mà người phụ nữ nhu nhược đứng ở phía sau nên có.
Văn Chính Đông có chút không yên lòng, sau khi nghe thấy có người đi vào, anh ta quay lại, là Mục Uyển Thanh đứng ở cửa, “Duật Thần, anh có sao không?” Cô ta sốt ruột chạy tới, nhưng Thiệu Duật Thần không quay đầu lại, anh chậm rãi đỡ Ninh Hi đứng dậy, rồi ngoảnh lại nhìn Văn Chính Đông, “Chuyện tôi gi