XtGem Forum catalog
Nghịch Thế

Nghịch Thế

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323085

Bình chọn: 9.00/10/308 lượt.

nh thì ký đi.”

Uông Ninh Hi cầm bút nhìn chằm chằm vào anh một lúc, sau đó cô ngẩng đầu liếc nhìn Phương Văn Chính ở bên cạnh, anh ta nhếch môi, vẻ mặt trang nghiêm gặp phải ánh mắt của cô, Phương Văn Chính liền xoay mặt qua bên cạnh, Uông Ninh Hi rất hiểu anh ta, cô dễ dàng nhận thấy anh ta đang lưỡng lự, anh ta để lại quyền quyết định cho cô. Uông Ninh Hi tự hiểu, cho dù bây giờ để cô rút lui, nhưng cô đã nói qua muốn cùng anh ra khỏi cảnh khốn cùng, cùng anh vượt qua cửa ải khó khăn.

Cô không do dự, cúi đầu ký tên mình ở phía dưới bản văn kiện, tiếp đó cô chậm rãi đóng lại, ngẩng đầu nhìn Thiệu Duật Thần, cô nhìn thấy anh vui sướng mỉm cười với mình. Sau đó, anh xoay người đưa bản văn kiện cho Phương Văn Chính, “Cảnh sát Phương, Uông Ninh Hi có phải được tự do hay không?”

Phương Văn Chính trầm mặc rồi gật đầu, “Uông tiểu thư luôn được tự do.” Anh ta hơi chần chừ, nhưng vẫn tiếp nhận bản văn kiện kia, anh ta cầm trong tay rồi quay đầu nhìn thoáng qua Uông Ninh Hi ở trên giường, “Chúc hai người may mắn!” Nói xong anh ta mang theo văn kiện ra khỏi phòng bệnh. Ngoại trừ một lời chúc tốt đẹp, anh ta không làm được gì khác.

Uông Ninh Hi cúi đầu, chậm rãi nhắm mắt lại, cô nhẹ nhàng thở dài một hơi, cô không nói được tâm tình của mình vào giờ phút này thế nào, nhưng cô rất rõ ràng bắt đầu từ khoảnh khắc cô ký tên mình, cô đã không thể thản nhiên làm chính mình, ở trước mặt Thiệu Duật Thần, cô không thể thản nhiên đối diện với chính mình, bởi vì đây là sự bắt đầu của một âm mưu.

Thiệu Duật Thần chuyển phương hướng ngồi bên cạnh Ninh Hi, anh đưa tay vuốt ve đầu Cẩm Nhiên, “Ninh Hi, kỳ thật anh đã tưởng tượng tình cảnh như vậy rất nhiều lần, ngay cả suy nghĩ cũng cười, nhưng điều anh nghĩ tới là khi chúng ta ký giấy hôn thú, mà không phải là một thoả thuận xoá bỏ trách nhiệm.” Anh ôm đầu Ninh Hi vào trong lòng mình, “Anh đồng ý với em, nhất định không để em xảy ra chuyện, anh sẽ bảo vệ em như bảo vệ bản thân anh.”

Trái tim Uông Ninh Hi chợt co rút đau đớn, cô đưa tay ôm chặt thắt lưng của anh, ngẩng đầu nhìn anh, “Anh nhất định phải bảo trọng chính mình, tôi hy vọng anh luôn bên cạnh chăm sóc tôi, nếu anh bỏ lại tôi một mình, tôi sẽ trách anh suốt đời.”

Thiệu Duật Thần cười khổ, anh hôn lên tóc cô, không nói gì cả, anh chưa từng nghĩ qua bọn họ ở cùng nhau có thể bình tĩnh nói nhiều như vậy, lại là những câu như sinh ly tử biệt, anh biết hiện tại anh đang kéo cô vào hố lửa, nhưng anh khống chế không được, thực ra trong lòng anh rất rõ ràng, Cẩm Nhiên chỉ là một cái cớ, kỳ thật anh không muốn cô rời khỏi.

Ba người ra khỏi bệnh viện trong im lặng, Uông Ninh Hi thậm chí mặc đồ người làm của Thiệu gia đi theo sau Thiệu Duật Thần, tuy rằng cô còn chưa khoẻ, nhưng vẫn miễn cưỡng ôm Cẩm Nhiên, Thiệu Duật Thần nhìn thấy tất nhiên rất đau lòng, nhưng đây là một cách không tồi để che đậy tai mắt của người khác.

Uông Ninh Hi tự nhận kiến thức của mình không rộng, ít nhất bang Hưng Long cũng từng cường thịnh một thời, cô cũng từng đi theo Tưởng Thiếu Dương tham quan nhà riêng của lão đại giới giang hồ. Thế nhưng đến Thiệu gia, khi xuống xe cô mới biết thực ra hắc đạo cũng sắp xếp theo cấp bậc và sự tích lũy, nếu nói Thiệu gia ở trước mắt là thế gia, như vậy bang Hưng Long nhiều lắm cũng xem như là nhà giàu mới nổi, khí chất còn kém xa.

Vào cửa, Thiệu Duật Thần liền đón lấy Cẩm Nhiên, Uông Ninh Hi như trút được gánh nặng, cô khẽ nhíu mày xoa cánh tay mình.

“Không sao chứ?” Thiệu Duật Thần nhìn cô, sự quan tâm trong đôi mắt anh khiến cho Mục Uyển Thanh đang đứng trên lầu thấy được thì đặc biệt cảm thấy gai mắt.

“Uông tiểu thư đến rồi!” Cô ta đổi một khuôn mặt tươi cười, bước chân tao nhã đi xuống lầu, nhưng ánh mắt cô ta không nhìn Uông Ninh Hi mà chuyển sang bên cạnh, “Lão Thiệu, triệu tập người làm một chút để họ quen biết Uông tiểu thư.” Khẩu khí của cô ta mang theo một ít uy nghiêm, giống như là mệnh lệnh.

Thiệu Duật Thần nắm tay Uông Ninh Hi, anh ngẩng đầu hướng về Mục Uyển Thanh đang bĩu môi, “Em gái anh Mục Uyển Thanh.”

Đôi mắt Ninh Hi kinh ngạc hướng về anh, Thiệu Duật Thần giải thích thêm, “Là con gái nuôi của ba anh, chính là người mà ba anh thương nhất nhà.”

Kỳ thật trong lòng Uông Ninh Hi từ lâu đã biết gia thế của Thiệu gia, đây là bài học nằm vùng không thể thiếu hoặc là việc nên làm, mà những điều này chẳng qua là chuẩn bị đầy đủ cho vở diễn mà thôi. Uông Ninh Hi hơi gật đầu hướng về Mục Uyển Thanh chào hỏi “Mục tiểu thư.”

Mục Uyển Thanh cười, đến bên cạnh Ninh Hi, “Uông tiểu thư khách khí, không bằng sau này cô gọi tôi Uyển Thanh, tôi gọi cô là Ninh Hi được không, bây giờ chúng ta là người một nhà, lúc nào cũng xưng hô tiểu thư nghe ra có vẻ xa lạ.” Nói xong, cô ta rất nhiệt tình kéo tay Ninh Hi, rồi xoay người nói với người làm đã được tụ tập, “Vị này chính là người khách quan trọng của Thiệu gia, về sau các người phải đối xử cung kính với Uông tiểu thư.”

“Không phải là khách gì cả, sau này mọi người cứ xem cô ấy là người nhà được rồi.” Thiệu Duật Thần cắt ngang lời của Mục Uyển Thanh. Tất cả ng