XtGem Forum catalog
Nghịch Ngợm Cổ Phi

Nghịch Ngợm Cổ Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324220

Bình chọn: 10.00/10/422 lượt.

ào, sợ là đến . . . . . .”

Long Phù Nguyệt nhìn hắn nói: “Dân chúng bình thường ông ta không cho vào, nhưng ngươi là Vương gia Thiên Tuyền Quốc, nếu lộ ra thân phận trực tiếp đến bái phỏng, hắn hẳn là sẽ không cự tuyệt? Chúng ta có thể hoá trang thành thị vệ của ngươi, như thế là ổn mà.”

Khóe miệng Phượng Thiên Vũ vẽ ra một chút ý cười, đôi mắt mị hoặc nhíu lại: “Tiểu Nguyệt Nguyệt, ta phát hiện ngươi trở nên thông minh hơn.”

Long Phù Nguyệt ngẩn ra, trừng mắt liếc hắn một cái: “Cái gì gọi là trở nên thông minh hơn? Ta vốn là thực thông minh! Hừ, ngươi cho là thiên hạ chỉ có một mình ngươi thông minh hả?” Trong mắt của Phượng Thiên Vũ có tia sáng bất chợt lóe lên, thở dài một hơi: “Chủ ý này của ngươi quả nhiên không tệ, nhưng ngươi lại quên mất một điều.”

Long Phù Nguyệt một điều lông mi: “Quên cái gì?”

Phượng Thiên Vũ từ từ nói: “Ta nếu dùng thân phận quang minh chính đại đi bái phỏng, hoàng đế Thiên Khu quốc tất nhiên là sẽ cho chúng ta đi vào. Với tính tình của hắn, sẽ tùy ý cho chúng ta ở nước hắn thoải mái đi lại sao? Nhất định sẽ quản thúc nhiều hơn, trạm gác ngầm cũng một rất nhiều, chỉ sợ đến lúc đó chúng ta sẽ nửa bước khó đi. . . . . . Còn làm sao có thể mượn thuyền đến các hải đảo khác? Chúng ta chẳng những không thể dùng thân phận quang minh, còn phải dùng hết khả năng mà nghĩ biện pháp giấu diếm thân phận mới đúng.”

Long Phù Nguyệt lập tức nản lòng: “Nói cách khác không thể thực hiện được sao. Vậy làm sao bây giờ? Chẳng lẽ giang hồ cũng không vào được? Bọn họ sao có thể phân rõ là người nước họ hay người nước khác? Chúng ta mặc trang phục của bọn họ là được.”

Phượng Thiên Vũ lấy cây quạt gõ nhẹ trên đầu nàng một cái: “Người nước Thiên Khu diện mạo là cổ quái nhất, mũi cao, mắt xanh, cùng người các quốc gia khác rõ ràng không giống nhau.”

Cổ Nhược thản nhiên nói: “Về phương diện dung nhan bản thân ta có biện pháp. Có thể dùng huyễn nhan thuật đem dung maọ chúng ta đều biến thành người nước Thiên Khu, sẽ không có người hoài nghi.”

Hoa Tích Nguyệt nhảy dựng lên, vẻ mặt sùng bái nhìn Cổ Nhược: “n công, ngươi cư nhiên học xong huyễn nhan thuật, thật rất giỏi, có thể cũng thay đổi dung nhan ta một chút hay không?”

Cổ Nhược liếc mắt nhìn nó một cái, thản nhiên nói: “Có thể, nhưng ta sẽ đem ngươi biến thành một tiểu cẩu. . . . . .”

Tiểu Cẩu?! Hoa Tích Nguyệt nhất thời mặt mày đen thui.

Nó là hồ tiên cao quý, mới không muốn biến thành chó đâu, rất sỉ nhục uy nghiêm của hồ ly thượng tiên là nó rồi!

Nó dùng móng vuốt ôm cái đuôi to của mình, co lại thành một khối tròn buồn bực đi tới góc tường.

Tiểu hồ ly lại nhảy dựng lên: “Không được, không được, chúng ta không muốn biến thành cẩu cẩu đâu! Nếu không thì đem chúng ta biến thành hai con hổ đi, rất nhiều uy phong.”

Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy một đám quạ bay qua đỉnh đầu.

Ba người bọn họ dẫn hai con cọp lớn đi ở trên đường? Rất —— Rất khó tin, quá khoa trương! Còn không đem người toàn bộ dọa chạy?

Nàng thuận tay gõ một cái trên đầu tiểu hồ ly: “Không được! Đem các ngươi biến thành chó con có vẻ không khiến người ta chú ý. Vì thận châu, trước hết các ngươi chịu oan ức một chút đi.”

“Không được, không được, ta quyết không làm chó con!” Tiểu hồ ly đầu lắc như trống bỏi. Nó giống chợt nhớ tới cái gì, nhảy đến trước mặt Hoa Tích Nguyệt, kêu lên: “Lão tỷ, không phải tỷ biết huyễn tinh không gian sao? Trực tiếp đem chúng ta mang đi qua không được sao?”

Hoa Tích Nguyệt liếc mắt trừng nó một cái: “Huyễn tinh không gian rất hao tổn công lực , ta không muốn sử dụng dễ dàng như thế.”

Tiểu hồ ly vội hỏi: “Lão tỷ, sử dụng đi, ta giúp tỷ giúp một tay, không sử dụng chiêu này, chúng ta sẽ bị biến thành chó con đó, nếu để cho cha biết, ông ấy sẽ lột da chúng ta , vì danh dự Hồ Tộc , tỷ dùng một lần đi mà.”

Hoa Tích Nguyệt bất đắc dĩ: “Được rồi, chỉ một lần này, lần sau không được viện lẽ này nữa.”

Nó khép hờ ánh mắt, hai móng vuốt nhỏ ở trước ngực vẽ vài đạo phù chú phiền phức, toàn thân chậm rãi từ tốn bay lên. Hai mắt nửa khép nửa mở, giống như tia chớp.

Trên không trung vòng vo khỏang thời gian một chén trà, mới chậm rãi mới hạ xuống, mở to mắt: “Ta nhìn thấy nơi đó có vô số đảo nhỏ, chúng ta trước hết phải xuyên đến một hòn đảo giống như xà đảo. Nơi đó hình như là không có bóng người.”

Long Phù Nguyệt ngạc nhiên mở to hai mắt: “Trời ạ, phấn hồ ly này lại còn có khả năng Thiên lý nhãn, trên không trung vòng vo một vòng đã có thể nhìn đến cảnh vật xa như vậy . . . . . .”

Phượng Thiên Vũ thần sắc vừa động, nói : “Đó là Linh Xà đảo, được, chúng ta đi đến đó trước đi.”

Trong cái miệng nhỏ nhắn của Hoa Tích Nguyệt bỗng nhiên hướng về phía trước thổi ra một đạo khói nhẹ hình tròn .

Trung tâm vòng khói trở nên dày đặc hơn, chồng chất. Môi nó mấp máy, hai móng vuốt nhỏ hăng hái vẽ ra vô số kết ấn phiền phức, một ít vòng khói nhẹ mờ ảo cũng theo tay của nó, dần dần trở nên càng ngày càng rõ ràng.

Tiểu hồ ly ở một bên môi cũng hơi hơi mấp máy, hai móng vuốt nhỏ lập tức như là nâng đỡ đạo khói kia.

Không đến thời gian uống cạn chung trà, vòng khó