pacman, rainbows, and roller s
Nghịch Ngợm Cổ Phi

Nghịch Ngợm Cổ Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 324621

Bình chọn: 10.00/10/462 lượt.

tung ra.

Nàng òa lên một tiếng khóc thật lớn, ghé vào lỗ tai hắn hét to: “Không được chết! Không được chết! Vũ Mao sư huynh, ta không cho phép huynh chết! Bằng không ta hận huynh cả đời!”

Thân mình Phượng Thiên Vũ hơi hơi chấn động, mí mắt mấp máy, nhưng cuối cùng vẫn không mở mắt. . . . . .

Long Phù Nguyệt hoàn toàn choáng váng! Lòng tràn đầy đau đớn giống như ngọn thủy triều đang ào ạt tràn đến, trước mắt nàng tối sầm, cũng hôn mê bất tỉnh.

Đợi nàng lại tỉnh lại thì đã ở bên trong Vấn Thiên quán.

Mùi hương cổ xưa, rèm che màu sắc cổ xưa , giường gỗ lim khắc hoa, bài trí tao nhã, hoa tươi cắm trong bình thủy tinh. . . . . . Tất cả quen thuộc là dường như không có thể lại quen thuộc, đúng là gian phòng ở nàng ngủ gần hai năm.

Mặt trời chiếu lên trên người ấm áp, nàng chậm rãi mở to mắt, trong ánh mắt có một trong phút chốc mê mang cùng mắt nhập nhèm. Bên giường là tiểu nha hoàn tùy thân của nàng —— Lục Nhi.

Vừa thấy nàng mở to mắt, Lục Nhi một tiếng hoan hô: “Tiểu thư, người đã tỉnh!”

Long Phù Nguyệt thân mình hơi hơi run rẩy, bỗng nhiên cầm tay Lục Nhi: “Lục Nhi, tại sao ta lại ở chỗ này? Hắn. . . . . . Hắn đâu?”

Lục Nhi nói: “Tiểu thư, người ở bên ngoài té xỉu. Hôn mê cả một ngày. May mắn nhị vương gia đem người ôm trở về. Người nói hắn là ai vậy? Là Vu sư đại nhân?”

Cả một ngày rồi?! Long Phù Nguyệt chỉ cảm thấy trái tim mình dường như bị nhấn sâu vào tảng băng, rung giọng nói: “Không phải đại sư huynh của ta, phải . . . . . Phải . . . . .”

Lục Nhi bất chợt thông mình: “Người nói người được Vu sư cứu trở về sao?”

Long Phù Nguyệt liên tục gật đầu: “Đúng, đúng, hắn, hắn. . . . . . Hắn. . . . . . Hắn thế nào?”

Trái tim nàng treo lên cao, e sợ từ trong miệng Lục Nhi nhảy ra tin tức không tốt.

Lục Nhi lắc đầu: “Chuyện này nô tỳ không biết. Đại vu sư sau khi ôm người kia trở về đều ở trong tĩnh thất, vẫn không đi ra. Thật đúng là không biết là chết hay sống. . . . . .”

Long Phù Nguyệt nhất thời lăn lông lốc nhảy dựng lên: “Ta đi nhìn xem!”

Lòng bàn chân nàng vẫn còn để trần, thất tha thất thểu bỏ chạy ra ngoài.

Dương Côn Vũ canh giữ ở cửa tĩnh thất của Cổ Nhược, gặp nàng chạy tới, đáy mắt lộ ra một tia vui mừng: “Phù Nguyệt, ngươi đã tỉnh, ngươi không sao chứ?”

Long Phù Nguyệt cũng bất chấp cùng hắn hàn huyên: “Đại sư huynh của ta có đi ra hay không? Người kia. . . . . . Người kia không sao chứ?”

Dương Côn Vũ nhìn nàng một cái, có chút kinh ngạc: “Phù Nguyệt, ngươi. . . . . . Ngươi có vẻ thực quan tâm đến hắn? Hắn và Đại sư huynh của ngươi quyết đấu, Đại sư huynh của ngươi cũng bị thương rồi, hiện tại lại vì cứu người kia đã một ngày một đêm không chợp mắt. Ngươi. . . . . . ngươi lại không lo lắng cho Đại sư huynh của ngươi sao?”

Long Phù Nguyệt sửng sờ một chút, giống như bị ai từ phía đối diện đánh cho một quyền. Ha hả nói: “Ta. . . . . . Ta đương nhiên cũng quan tâm đại sư huynh , nhưng đại sư huynh không có chuyện gì, mà người kia lại là vì cứu ta mới. . . . . . ta. . . . . . trong lòng ta thực lo lắng. . . . . .” Nàng ấp úng giải thích. Cũng không biết là nói cho chính mình nghe hay là nói cho Dương Côn Vũ nghe.

Bên nàng tai nghe nghe động tĩnh bên trong, bên trong yên tĩnh không tiếng động, không có bất kỳ thanh âm: “Chẳng lẽ sư huynh bọn họ không có ở nơi này? Hay là. . . . . . hay là người kia rốt cuộc không cứu sống được. . . . . .”

Long Phù Nguyệt không dám nghĩ tiếp nữa. Nàng rốt cuộc thiếu kiên nhẫn, vươn tay định đẩy cửa tĩnh thất.

Dương Côn Vũ ngăn nàng lại: “Phù Nguyệt, đừng vào đó! Đại vu sư khi đi vào rõ ràng hạ nghiêm lệnh, trước khi ngài ấy đi ra, bất luận kẻ nào không được đi vào quấy rầy. Phù Nguyệt, ngươi, ngươi đã gây một họa lớn, không thể gây sai lầm thêm nữa. »

Một câu lại một câu đều có tác dụng trí mạng. Long Phù Nguyệt ngã ngồi xuống, hai tay ôm đầu gối, đầu hơi hơi cúi ở giữa hai chân, khẽ nhắm mắt lại: “Được, ta chờ.”

Chờ, đó là một ngày. Bên trong như trước nửa điểm động tĩnh cũng không có.

Long Phù Nguyệt ngồi ở cửa, chỉ cảm thấy chính mình sắp ngồi thành pho tượng. Gia nhân đưa cơm canh tới, Long Phù Nguyệt cũng không có tâm nhìn đến, không có tâm nuốt xuống, nếu như không phải Dương Côn Vũ buộc nàng ăn vài miếng, nàng hoàn toàn nhìn cũng lười xem.

******************

Lời của tác giả : Cái kia —— ta muốn giải thích một chút. Cánh tay của Phượng Thiên Vũ là gảy xương, cũng chính là xương cốt chặt đứt, không phải đứt lìa. Mọi người không thấy cánh tay kia bay ra ngoài phải không?

Trái tim lúc cao lúc thấp, giống như sốt. Nàng xưa nay không tin quỷ thần, giờ phút này cũng nhịn không được nữa đem toàn bộ thần tiên trên trời dưới đất lần lượt ân cần thăm hỏi một lần: “Đại từ đại bi Quan thế Âm Bồ Tát, Như Lai phật tổ, Ngọc Hoàng đại đế, thổ địa gia gia, sơn thần công công. . . . . . Cầu mọi người phù hộ hai người bọn họ đừng xảy ra chuyện gì, chỉ cần bọn họ không xảy ra chuyện, ta. . . . . . cho dù ta ra sao cũng không sao. . . . . .”

Cho tới bây giờ không có cảm giác, thời gian lại gian nan đến thế, một phút cũng dài dòng chập chạp trôi