XtGem Forum catalog
Nghịch Ngợm Cổ Phi

Nghịch Ngợm Cổ Phi

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325130

Bình chọn: 10.00/10/513 lượt.

mạch hoàng gia, tuấn mỹ uy vũ, tâm như lưu ly, là một thái tử gia rất tốt ." Trong lòng cũng đang cười thầm: Tâm như lưu ly, ha ha, cũng chính là liếc mắt một cái đã thông thấu ý tứ của hắn, nàng cuối cùng không có nói sai.

Lão hoàng đế hừ một tiếng, nha đầu kia nói chuyện cẩn thận, nhưng thật ra rất có phong phạm của hoàng gia . Nhưng nàng rốt cuộc là công chúa Thiên Cơ quốc, khó bảo đảm nàng sẽ không bởi vì Vũ nhi diệt quốc gia của nàng mà ghi hận trong lòng, nếu bụng dạ nàng khó lường, chỉ sợ Vũ nhi gặp nhiều thua thiệt! Nhưng nếu đem nàng giết chết, lấy tính tình của Vũ nhi, chỉ sợ lập tức sẽ cùng ông ta trở mặt! Vũ nhi là nhi tử ông ta nể trọng nhất, ông ta cũng không muốn mất đi hắn.

Nhưng nếu như lưu lại nàng, không thành toàn hôn sự nàng cùng Vũ nhi, Vũ nhi phản loạn đó là chuyện tiếp theo, nếu bản lãnh này của nàng bị quốc gia khác sử dụng, đây chính là rắc rối lớn. Nhưng nàng ta quyết không thể làm chánh phi của Vũ nhi, xem ra cũng chỉ có thể để cho nàng làm sườn phi của Vũ nhi rồi, nhưng Vũ nhi tựa hồ lại rất không vui. . . . . .

Ông ta nhìn Long Phù Nguyệt, tựa như nhìn một ngọn núi lửa sắp phun trào, nhất thời không biết nên đem nàng nhét vào đâu có vẻ an toàn hơn. . . . . . Một cái đầu lại bắt đầu đau .

Ánh mắt ông ta thâm trầm nhìn Long Phù Nguyệt liếc mắt một cái, khuôn mặt lại hoàn toàn không thể nhìn ra biểu tình gì , thản nhiên nói: "Trẫm không biết ngươi cùng thái tử có hiềm khích gì,, nhưng ngươi đắc tội thái tử đó là chuyện không thể chối cãi, khinh mạn hoàng gia đó là tử tội, huống chi ngươi là vũ nhục thái tử, cho nên, trẫm có thể phán ngươi tội bất kính ban cho ngươi cái chết. . . . . ."

Trái tim Long Phù Nguyệt nhảy dựng mạnh mẽ, lão hoàng đế này là muốn diệt cỏ tận gốc, mưu ma chước quỷ sao? Nàng mở to hai mắt, chờ hoàng thượng nói thêm gì nữa.

Hoàng thượng nhìn nàng một cái, thành công thấy nàng bị dọa trắng mặt, trong lòng âm thầm vừa lòng.

Hoàng thượng nhìn nàng một cái, thành công thấy nàng bị dọa trắng mặt, trong lòng âm thầm vừa lòng, nói tiếp: "Nhưng ngươi vừa mới lập công lớn, dù sao cũng gánh vác một phần lỗi lầm của ngươi, cho nên ——"

Long Phù Nguyệt nghe ông ta nói thở mạnh, một lòng bất ổn , chỉ còn chờ ông ta nói tiếp.

Lão hoàng đế cũng không nói, nhìn nàng vài lần bỗng nhiên thản nhiên nói: "Long cô nương xem như là một cô nương thông minh, ta nghĩ ngươi hiểu được phải nên làm như thế nào. Được rồi, thời điểm không còn sớm, trước ủy khuất cô nương đi xuống, trẫm thì sẽ theo lẽ công bằng mà định đoạt."

Phất phất tay: "Mang Long cô nương đi Thu Hương uyển, sành ăn, không được chậm trễ.

Đương nhiên có tiểu thái giám lại đây mang Long Phù Nguyệt đi.

Long Phù Nguyệt bị đưa đến một cái tiểu viện trong hoàng cung .

Tiểu viện này không lớn, nhưng người trông coi cũng thật không ít. Cửa lớn cũng cao vút, cửa phòng ngủ cũng kín mít, lại ngẩng đầu nhìn xem, trên nóc nhà cũng thật sự rất cao.

Nha , võ công của nàng lại không cao, có cần phòng bị như vậy sao?

Long Phù Nguyệt vẻ mặt hắc tuyến, đi theo dưới sự dẫn dắt tiểu thái giám kia , đi vào trong phòng .

Trong phòng không hề ngoài ý muốn , cũng có hai ả thị nữ nhìn dáng vóc to tướng nhìn qua đã biết là người luyện võ. Nhìn cánh tay chân cường tráng, đã biết không có gì là lương thiện.

Đến buổi cơm chiều, Long Phù Nguyệt cuối cùng đã biết cái gì là sành ăn, không thể chậm trễ.

Cơm chiều là hai cái bánh bao thêm một ít lát dưa muối, cộng thêm một ly nước lọc.

May mắn Long Phù Nguyệt vừa rồi trong sa mạc trở về, khẩu vị thô ráp không ít, nói sau nàng đi dạo một buổi chiều, sớm đói bụng đến đến hoa cả mắt, cho nên trong lòng nàng tuy rằng oán niệm thật mạnh, nhưng vẫn là thực anh dũng nuốt vào. Nàng muốn tích góp thể lực từng tí một , không ăn cũng không được.

Đến nửa đêm, Long Phù Nguyệt lại buồn bực nàng đang ăn cũng có người ở một bên nhìn chằm chằm!

Cuộc sống của nàng hiện giờ có thể giống như quả trứng màu vàng ! Chỉ còn thử nghiệm sức chịu đựng của chính bản thân rồi!

Thật vất vả sống qua một đêm, nghĩ đến ngày hôm sau hoàng đế còn có thể thẩm vấn nàng, nhưng không ngờ hoàng đế dường như đã quên nàng rồi.

Thời gian vừa nhắm mắt mở mắt, lại nhắm, lại mở. trong nháy mắt, Long Phù Nguyệt đã bị giam lỏng tại nơi này ba ngày rồi!

Nàng cũng gặm ba ngày bánh bao dưa muối

Ngày đầu tiên, nàng có thể ăn được, ngủ được, quyết định làm nữ tử chỉ sống trong nhà.

Ngày thứ hai, nàng bày ra bộ dáng, cuộc sống này thực sự chết tiệt thật. ( cái này của tác giả, hok phải của ta nha >.<). Nàng là thanh niên của chủ nghĩa xã hội khoa học hiện đại, lại từng nếm trải nền giáo dục trung nông và bần nông.

Ngày thứ ba, nàng rốt cuộc đã đói đến muốn hoa mắt, nàng thấy khuôn mặt lớn của hai thị nữ thì nghĩ đến bánh bao, thấy bàn tay của các nàng thì liền nghĩ đến móng giò. Nha, muốn khi dễ nàng phải không? Có bản lĩnh thì đi tìm đứa con trai bảo bối của ông ta mà gây phiền toái a, sao lại khi dễ một con tôm nhỏ như