
sát.
Khi cảnh sát tới thì nhìn thấy một cảnh tượng như sau : một người đàn ông to
lớn, mắt vằn đỏ, mặt loang lổ những vét máu vì bị cào xước, một bên vai áo bị
kéo để hở cả vai, mông quần in đầy những dấu dép, đối diện là mấy người phụ nữ
mặc quần áo ngủ, đầu tóc rối bù đang ra sức che chở cho một đứa trẻ, trông họ
ai cũng như một con gà chọi, thậm chí có người vì quá căng thẳng nên đã bật
khóc khi nhìn thấy cảnh sát.
Cảnh sát dằn giọng hỏi: “Một người đàn ông to lớn như anh xông vào nhà của phụ
nữ có việc gì? Thật đáng để người ta đánh cho như vậy!”
Tính chất vụ việc đã được con mắt quan sát sáng suốt của cảnh sát xác định,
Phương Nhược Nhã, người cất tiếng khóc, lau vội hết nước mắt, chớp chớp hàng mi
rồi tố cáo: “Đúng là con mắt của các chú cảnh sát rất tinh, các chú đã nói
đúng, hắn ta thực sự không phải là đàn ông.”
Phương Nhược Nhã đang cười đắc ý thì người cảnh sát có vẻ mặt rất nghiêm túc
đột nhiên quay đầu lại hỏi: “Còn cô nữa, một cô gái tử tế đừng có cứ mở miệng
ra là hắn ta, hắn ta. Thấy cô là người Bắc Kinh nên mới nói. Chuyện gì thế?”
Mỹ nhân kế của Phương Nhược Nhã thất bại, thế là cả mấy người đều bị bắt thay
quần áo và theo cảnh sát về trụ sở lấy khẩu cung.
Một bên là 5 người lớn và một đứa trẻ ngẩng đầu ưỡn ngực, thỉnh thoảng lại dìu
dắt nhau, một bên là người đàn ông to lớn ra sức gầm gừ. Khi tất cả lần lượt đi
vào trong đồn, nữ cảnh sát trực ban nhìn thấy đã nói đùa từ xa: “ồ, hôm nay trụ
sở chúng ta có buổi hội họp à?”
Sau khi ghi chép lại lời khai của tất cả, mọi người lần lượt ký tên vào biên
bản. Dù đã có vách ngăn giữa bằng một bức tường, nhưng vẫn nghe rõ giọng chửi
rủa của gã đàn ông kia: “Bọn họ là một lũ đàn bà lưu manh, thưa các đồng chí
cảnh sát, các đồng chí không thể bỏ qua cho bọn họ, sao lại để cho họ đánh
người như vậy chứ?”
Cố Phán Phán nghe vậy lập tức như lên cơn điên, giơ chân đạp vào cánh cửa vốn
chẳng lấy gì làm chắc chắn, xông vào, giơ chân đạp vào mông của gã đàn ông. Khi
gã trừng mắt chau mày quay lại thì Cố Phán Phán lớn tiếng nói: “ Tôi cảnh cáo
anh, nếu còn đến nữa thì sẽ còn bị đánh, đến lần nào đánh lần ấy. Lưu manh à?
Tôi là kẻ lưu manh đấy, anh làm gì được tôi nào?”
Lương Duyệt và mấy người khác lôi cô trở lại, cô – con người tính nóng nảy và
Phương Nhược Nhã đang giơ ngón tay cái tỏ ý khen ngợi, đập tay vào nhau tỏ sự
đồng tình.
Tiếng hai bàn tay va vào nhau, cả hai cười giãn cả lông mày.
Ra khỏi đồn cảnh sát mà đứa trẻ vẫn còn cứ khóc, mấy
người lớn đi phía trước cảm thấy trong lòng nặng nề đến ngột ngạt. Cố Phán Phán
hét to về phía trước tưởng chừng như đứt cả họng, tiếng vọng của tiếng hét ấy
vang đi rất xa trong màn đêm yên tĩnh, Phương Nhược Nhã cũng không chịu kém,
cũng hét lên theo. Lương Duyệt và chị Tề dắt đứa bé ở phía sau, mỉm cười nhìn
những hành động trẻ con của mấy người đi trước.
Điều khiến mọi người ngạc nhiên là, Vu Đình Đình ngày thường vốn kiệm lời, ít
nói thì bây giờ cũng hét lên như vậy.
Kết quả là chỉ một lát đèn từ mấy ngôi nhà cùng bật sáng, còn có cả người cất
tiếng chửi rủa, “Đêm hôm khuya khoắt, gào cái gì thế hả?”
Ba cái đầu ngây ra như gỗ, sau đó rón rén quay người nhìn mấy người đi sau mỉm
cười rồi lặng lẽ trở lại đội hình.
Năm cô gái lưu manh đều rất buồn, vì thế sau đó họ quyết định làm một việc gì
đó cho phù hợp với vai của những cô gái lưu manh, ví dụ như uống rượu.
Nửa đêm, đường phố thưa thớt người, mấy cửa hiệu lớn gần đó đều đã đóng cửa,
khó khăn lắm mới nhìn thấy một quán nhỏ với vài ba bộ bàn ghế nhựa lèo tèo ở
phía ngoài của góc vườn hoa, thế là cả bọn vào trong, mỗi người một bát canh
cay, với khoảng một chục xâu thịt nướng, hai chai bia, họ bắt đầu cuộc “nhậu
nhẹt”.
Có lẽ việc đánh nhau thực sự đã làm tốn không ít sức lực, lúc đầu mọi người ai
cũng chỉ chăm chú vào việc ăn và uống, không ai nói câu gì. Hai vợ chồng chủ
quán, sau khi thu dọn các đồ lặt vặt xong ngồi xuống bậc thềm chờ họ ăn xong.
Một lúc sau, thấy họ chỉ lặng lẽ ăn uống mà không nói năng gì, hai vợ chồng chủ
quán liền cười hỉ hả kể về chuyện nhà mình bằng chất giọng của quê hương, kể
đến đoạn vui vẻ còn nhìn nhau cười.
Cũng không rõ giọng nói nhà quê đặc sệt của họ đã làm ai cảm động đầu tiên, chỉ
biết rằng nghe xong một lúc sau đã có người của phía bên này bật khóc, rồi ngay
sau đó là tiếng khóc theo của những người khác.
Tay ôm chai bia, thổi vào miệng chai,
Lương Duyệt là người có tửu lượng rất tốt, nhưng lúc đó cũng không sao cầm được
nước mắt.
Ánh đèn đường lạnh lẽo, trong đêm khuya thanh vắng, thời tiết Bắc Kinh cuối
tháng chín dường như càng se lạnh hơn. Ra đi đã ba tháng rồi, đến một cú điện
thoại cũng chưa gọi về cho gia đình, không biết đến bây giờ cơn giận dữ của cha
mẹ đã nguôi chưa? Nghĩ đến đây, Lương Duyệt đưa tay gạt nước mắt và buồn rầu
nghĩ: Rõ ràng mình mới có hai mươi hai tuổi, thế mà vì sao lại trải qua nhiều
biến cố cứ như người ba mươi mấy tuổi thế này? Trong cuộc đời, cho đến giờ phút
ấy, cô mới biết thế nào là đường cùng.
Mang theo hai ngàn đồng tớ