Polaroid
Ngâm Vịnh Phong Ca

Ngâm Vịnh Phong Ca

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325935

Bình chọn: 7.5.00/10/593 lượt.

t của nàng dần dần làm hắn chìm

đắm.

Vốn là nụ hôn trừng phạt lại từ từ thay đổi hương vị, ngọn lửa

ghen tỵ cũng chầm chậm biến thành dục hỏa. Bụng dưới bắt đầu nóng rực,

hơi thở dốc cũng nặng nề hơn. Hắn bắt đầu dùng môi lưỡi trêu chọc nàng,

hôn nàng không hề gián đoạn, khẽ cắn đôi môi nàng, dùng lưỡi thăm dò

từng tấc lãnh địa trong miệng nàng, dẫn dắt sự ngây ngô của nàng dây dưa cùng hắn, hai tay cũng không tự chủ được mà thám hiểm toàn thân nàng.

Lòng bàn tay mang theo nhiệt độ nóng rực, dọc theo đường cong uyển

chuyển của nàng, dừng lại trên bộ ngực kiều mỵ. Bộ ngực nho nhỏ đầy đặn

bị một bàn tay nam tính nắm giữ, mang theo một tia đắc ý đắc ý thô bạo

mà xoa nắn, ngón cái cách lớp quần áo mỏng manh trêu chọc nụ hoa mềm

mại.

Hắn buông đôi môi nàng ra, động tác trên tay không ngừng lại, trên mặt tràn đầy ẩn nhẫn, đôi mắt lóe sáng dị thường.

“Nàng hài lòng hắn? Hắn ta tốt lắm sao?” Thanh âm của hắn khàn khàn vì nhuốm đầy hương vị tình dục mạnh mẽ.

Tiêu Lăng Thiên là cao thủ tán tỉnh, đã đi qua vô số nữ nhân, người chưa

từng có kinh nghiệm yêu đương như Dạ Nguyệt Sắc sao có thể là đối thủ

của hắn, đã sớm bị hắn hôn đến thần hồn điên đảo, cho đến khi hắn buông

môi nàng ra mới khôi phục một tia thần trí. Trong thoáng chốc nghe hắn

hỏi như vậy, liền thuận mồm đáp:

“Hắn không tốt thì ngươi sao có thể chọn hắn cho ta.”

Tiêu Lăng Thiên vừa nghe nàng dám cãi lại, ngón tay liền nặng nề bóp một chút nụ hoa của nàng. “Nàng cố ý chọc giận ta?”

Dạ Nguyệt Sắc bị đau, thoáng cái hoàn toàn tỉnh táo lại. Thấy hai người

trong trạng thái quần áo xốc xếch, lại nhớ đến hành vi của hắn, không

khỏi vừa thẹn vừa giận, đẩy Tiêu Lăng Thiên xuống từ trên ghế quý phi.

“Chọc giận ngươi, chọc giận ngươi! Chính là chọc giận ngươi, thì thế nào? Là

ngươi nói muốn ta chọn trượng phu, bây giờ lại muốn gì?”

Tiêu Lăng

Thiên vẫn còn ngồi dưới đất, còn chưa thể phục hồi lại tinh thần sau đả

kích lớn vừa rồi, hắn bị đẩy ngã từ trên ghế xuống dưới đất. Hắn, Tiêu

Lăng Thiên, nhiếp chính vương của Ngâm Phong quốc, lại bị một cô bé đạp

từ trên giường xuống? Dục hỏa chưa tiêu, lửa giận lại dấy lên, vừa ngẩng đầu lên lại thấy hai mắt cô bé rưng rưng nước mắt, cảm thấy một trận

đau lòng, không khỏi thở dài một tiếng.

Lúc này Dạ Nguyệt Sắc đã ngồi dậy, y phục cũng hơi sửa sang lại, ngồi ở trên giường hung hăng nhìn

hắn. Hắn đứng dậy, vỗ vỗ vạt áo, ngồi bên cạnh nàng, suy nghĩ phải mở

miệng thế nào.

“Thật ra, chuyện ta chọn hoàng phu có dụng ý khác.”

Nhìn Dạ Nguyệt Sắc có chút nghi hoặc nhìn hắn, hắn mỉm cười, giơ tay lên giúp nàng sửa sang đầu tóc. “Ta biết nàng không thích quan tâm đến

những chuyện này, cho nên trước nay ta đều âm thầm làm không nói cho

nàng biết. Sáu thư đồng kia đều là con cháu của đại thần trong triều,

Thẩm Thừa Hữu thật ra là con cháu của Thẩm tể tướng. Ta dùng danh nghĩa

chọn hoàng phu gọi bọn họ vào cung, nhưng thật ra muốn đối phó với thế

lực sau lưng bọn họ, nàng hiểu chưa?” Đêm âm trầm, mùi hoa ngọt ngào bay trong không khí. Dục hỏa vừa bị hai

người khơi lên trong Tử Thần cung đã dần dần bình ổn, Tiêu Lăng Thiên

nhẹ nhàng ôm Dạ Nguyệt Sắc vào lòng, từng chút từng chút vuốt ve mái tóc nàng. Dạ Nguyệt Sắc vừa rồi còn đẩy nam nhân này xuống giường, nay đã

được không khí yên tĩnh bình thản này trấn an, giống như một con mèo nhỏ ngoan ngoãn gối lên chân Tiêu Lăng Thiên. Nàng ngửa đầu, dùng đôi mắt

đen như ngọc lưu ly trầm tĩnh nhìn hắn.

“Ngươi nói ngươi muốn lợi dụng chuyện này tìm cơ hội diệt trừ Thẩm tể tướng?”

“Ta muốn chuyện này trở thành mồi lửa, sau đó diệt trừ tận gốc bè đảng của

Thẩm tể tướng.” Hắn mỉm cười trả lời nàng. Những chuyện dơ bẩn này hắn

vốn không muốn nói cho nàng, nhưng chuyện tới nước này đành phải để cho

nàng cùng phối hợp.

“Mồi lửa?” Nàng nói ra nghi vấn, “Chọn hoàng phu có liên quan gì đến chuyện này?”

Trong ấn tượng của nàng, tả tể tướng Thẩm Phục Ngôn là một người rất có mùi

vị nho gia, trên dưới sáu mươi đã đi đến đỉnh điểm của chính trị, ngày

thường nói chuyện luôn luôn văn vẻ ưu nhã. Ở Ngâm Phong, tả lớn hơn hữu, cho nên ngoại trừ nhiếp chính vương, Thẩm tể tướng cũng là người đứng

đầu các quan lại, nhưng trong mắt Dạ Nguyệt Sắc, Tiêu Lăng Thiên vẫn là

chúa tể của triều đình, nói một sẽ không có hai. Cho đến khi xảy ra

chuyện các quan viên thiếu bạc, nàng mới phát hiện lực khống chế của

Tiêu Lăng Thiên đối với triều đình có vẻ không thật sự tốt như nàng

tưởng tượng, lại có thể để cho Thẩm tể tướng nắm được quyền bảo vệ kinh

thành trọng yếu. Từ trước tới nay, ai nắm binh quyền, lời nói của người

đó có trọng lượng, một câu nói chính là quyền lực. Mất đi binh quyền

trực tiếp dẫn đến cục diện nửa năm qua Tiêu Lăng Thiên dần dần mất đi

lực khống chế triều đình, cho nên cũng không có gì kỳ quái khi hắn muốn

tiêu diệt Thẩm tể tướng. Chỉ là, chọn hoàng phu vì sao lại trở thành mồi lửa mà hắn cần?

“Trong thời gian vừa rồi, nàng nhìn thấy ta vẫn ở

thế hạ phong trong cuộc đấu với Thẩm Phục Ngôn phải không?” Hắn hỏi

nàng, miệng cười nhạt, trong