
Tô Tái Tình dùng ba ngày để tiếp nhận sự thật rằng nàng đã xuyên qua , vốn tưởng rằng nghênh đón nàng chính là cái chết nhưng mở mắt ra lại đi tới một nơi cổ kính với những đường nét đầy tinh xảo hoa mĩ, một thế
giới xa lạ hoàn toàn khác với xã hội hiện đại mà nàng sinh sống suốt hai mươi năm
Nàng đứng trước tấm gương đồng hoa lệ, dày và nặng, được
mài dũa hoa văn rồng mây nước vô cùng tinh xảo, lại một lần nữa cẩn thận đánh giá chính mình
Trong gương phản chiếu ra hình ảnh một cô bé, khoảng mười ba, mười bốn tuổi, hoàng bào màu trắng bao quanh thân hình bé nhỏ.
Có mắt hạnh lung linh mũi nhỏ tinh tế, đôi môi hình dáng tuyệt đẹp lại
không có chút huyết sắc, gương mặt trái xoan quá mức tái nhợt. Nàng hẳn
là còn chưa cập kê, mái tóc mây đen vẫn chưa vấn lên mà dùng dây bạch
ngọc phân ra hai nhánh rủ trước ngực, tóc còn lại thả tự nhiên phía sau. Đó là một cô bé xinh đẹp, nhưng nếu nói đến gương mặt, chỉ sợ sau khi
lớn lên vẫn còn cách khuynh quốc khuynh thành một khoảng. Nhưng chính
ánh sáng thanh thanh đạm đạm trong đôi mắt kia, bờ môi dày không hay
cười, lại làm cho nàng có một loại quý khí thanh nhã khó nói thành lời.
Nàng mặc trên người chính là loại gấm Vân Hà của Vân Châu, hàng năm không
sản xuất quá mười trượng (= 33,33m), chỉ có người trong hoàng tộc mới có tư cách mặc, thị nữ hầu hạ nàng từng nói với nàng như vậy.
Dây buộc
tóc của nàng là ngọc cổ Thương Sơn, là ngọc chủ trong thiên hạ, nhưng
chứa bách độc, thị nữ hầu hạ nàng từng nói với nàng như vậy.
Đúng
vậy, nàng là nữ đế bệ hạ hoàng triều Ngâm Phong, thị nữ hầu hạ nàng từng quỳ trên mặt đất rất chân thành cũng thực cung kính nói với nàng như
vậy.
Nữ đế sao? Đấu tranh chính trị sẽ rất phức tạp đi, so với bệnh
tim nghiêm trọng thì cái nào tốt hơn đây? Tay theo thói quen xoa ngực,
trái tim này đập vô cùng có lực, nàng hiện tại rất khỏe mạnh, những gì
kiếp trước khao khát nhất, bây giờ nàng có được rồi sao?
Vậy thì, cứ dùng thân thể khỏe mạnh này, sống một lần thật tốt xem sao!
*** Hệ đo lường cổ Trung Hoa: Chiều dài
* 1 lí, 1 dặm (市里, li) = 15 dẫn = 500 m
* 1 dẫn (引, yin) = 10 trượng = 33,33 m
* 1 trượng (市丈, zhang) = 2 bộ = 3,33 m
* 1 bộ (步, bu) = 5 xích = 1,66 m
* 1 xích, 1 thước (市尺, chi) = 10 thốn = 1/3 m = 33,33 cm
* 1 thốn (1 tấc) (市寸, cun) = 10 phân = 3,33 cm
* 1 phân (市分, fen) = 10 li = 3,33 mm
* 1 li (市厘, li) = 10 hào = 1/3 mm = 333,3 µm
* 1 hào (毫, hao) = 10 si = 33,3 µm
* 1 ti (丝, si) = 10 hu = 3,3 µm
* 1 hốt (忽, hu) = 1/3 àm = 333,3 nm
Thân thể của nữ đế bệ hạ hoàng triều Ngâm Phong không khỏe cũng chẳng
phải chuyện đáng ngạc nhiên trong triều, hàng năm đều có vài lần như
vậy.
Khi nữ đế không khỏe luôn luôn không gặp mặt ngoại thần, vì vậy
trong buổi triều sớm, các đại thần cũng chỉ nói vài lời khách sáo mong
Thánh Thượng bảo trọng long thể rồi thôi. Dù sao trên triều đình tay chỉ vạn dặm giang sơn, tay nắm Càn Khôn thiên hạ là một người khác. Nữ đế
sao? Nàng tồn tại chỉ như một biểu tượng mà thôi.
Trước mắt, người
này đứng dưới cây đào trong ngự hoa viên đã đến một khắc (~15 phút),
trong một khắc này hắn không làm gì cả, chỉ chăm chú nhìn cô gái đang
ngồi ngẩn người bên hồ.
Có cái gì không giống đây? Nữ hài tử kia mặc
hoàng bào nhưng lại ngồi dưới đất bên hồ ngự uyển, tất cũng cởi ra, một
đôi chân ngọc trắng như tuyết ngâm trong hồ nước. Thân mình dựa vào tàng cây đào bên hồ, giương mắt nhìn trời xanh mà ngẩn người.
Ánh mặt
trời rực rỡ xuyên qua hoa đào nở rộ rơi trên mặt nàng, tạo thành cái
bóng sặc sỡ, chiếu lên vẻ mặt vừa lạnh nhạt vừa xa cách của nàng làm cho hắn nhất thời nhìn không rõ. Vị bệ hạ mười ba tuổi này từ lần hôn mê
rồi tỉnh lại ấy có điểm không giống với lúc trước, rõ ràng vẫn là hàng
mi, đôi mắt ấy nhưng hắn lại không tìm thấy được sự căm giận và nỗi sợ
hãi không thể che giấu như lúc trước. Nữ hài tử trước mắt này im lặng và lạnh nhạt, nhưng ở nàng lại tản ra hơi thở lạnh lùng làm người khác
cách xa ngàn dặm, giống như bông hoa hiếm có trời sinh lạnh lùng mờ mịt
khó nắm bắt, làm cho người ta chỉ có thể ngắm nhìn lại vĩnh viễn không
thể chạm đến.
Hắn nhớ lại hôm qua thái giám và nữ quan nội thị hồi
báo, hoàng đế bệ hạ dường như mất đi trí nhớ trước kia. Sao lại vậy, đây là màn xiếc mới của nàng?
Lững thững đi đến bên cạnh nữ đế, không nhìn cung nữ thái giám quỳ đầy đất bên cạnh, hắn nhìn nàng, mỉm cười.
“Vi thần tham kiến bệ hạ.” Hắn không quỳ, thậm chí không khom lưng, chỉ khẽ gật đầu.
Tô Tái Tình từ trong cõi thần tiên trở về quay đầu nhìn hắn, chỉ liếc một
cái đôi mắt nàng lập tức rơi vào sâu thẳm lạnh giá. Đôi mắt nam nhân kia phát ra ánh sáng đâm thẳng vào đáy lòng nàng, giống như cũng muốn chiếu sáng lòng nàng. Nhưng màu nền của sắc trời trong cặp mắt kia lại là
khôn cùng bóng tối, giống như cất giấu những thứ không thể nói thành
lời, trực tiếp làm cho lòng nàng thoáng lạnh.
“Bệ hạ!”Hắn thấy nàng
giật mình, mỉm cười lại gọi một tiếng. Mất trí nhớ sao? Hắn không tin.
Nhưng ánh mắt của nàng trong suốt lại mơ màng, rất rõ ràng là không nhận ra hắn, l