
y là gì nữa đúng không?”
Tiểu Côn cười với vẻ ngại ngùng, hỏi: “Nói chuyện với Thành Cương em cũng hùng hổ, không nể nang ai thế này à?”
Ngải Mễ đáp với vẻ rất tự hào: “Hùng hổ hơn cả thế này ấy chứ.”
“Thế cậu ta không bực à? Đàn ông không thích con gái nam tính thế đâu, bọn họ thích những cô nàng nhẹ nhàng, thục nữ cơ, kiểu cừu non ấy.”
“Tại sao đàn ông các anh lại thích con gái kiểu cừu non? Để bọn anh lừa cho dễ hả? Em không phải là cừu non, em cũng không quan tâm đến việc những người đàn ông khác có thích em hay không, chỉ cần Allan thích là được, anh ấy nói rồi, anh ấy muốn em chính là em, không nên vì anh ấy mà biến mình thành người khác.”
Tiểu Côn liền gật đầu. “Ờ, anh đã ngộ ra một số vấn đề, đúng là Thành Cương có điểm khác người nên mới thu phục được một cô gái bướng bỉnh như em. Cậu ấy còn điểm gì khác người nữa? kể cho anh nghe coi, học được rồi anh cũng sẽ đi kiếm một cô… như em.”
Ngải Mễ chợt nhớ ra điều gì đó, nhìn đồng hồ rồi la lớn: “Quên mất, gần chín giờ rồi, em còn chưa gọi điện cho cô bạn thân. Nếu trước chín giờ không gọi thì bố mẹ em sẽ đến chỗ anh tìm em đấy.”
Tiểu Côn liền móc điện thọai di động của anh ta ra rồi dạy cô cách dùng, sau đó hào hứng nhìn cô gọi điện thoại. Ngải Mễ thông báo với Hướng Hoa rằng hiện tại mọi chuyện của cô đều ổn, không phải gọi điện thọai về nhà hộ cô nữa. Gọi điện thọai xong, cô liền kể kế họach của mình cho Tiểu Côn: “May mà hôm nay anh không giở trò, nếu không anh đã tèo trong tay em rồi.”
“Nhưng nếu như thế thì em cũng phải trả giá đấy.” Tiểu Côn lắc đầu, nói. “Từ nay trở đi em đừng chạy lung tung thế này nữa, rất nguy hiểm, để anh chạy giúp vậy, em muốn làm gì cứ nói với anh là được.”
Ngải Mễ liếc anh chàng một lát rồi phân tích: “Anh nói như thế là có ba khả năng. Khả năng thứ nhất: Anh là một người tốt bụng muốn giúp đỡ một người vô tội. Khả năng thứ hai: Anh dùng cách này để lấy lòng em, làm em phải cảm động. Khả năng thứ ba: Thực tế là anh muốn giúp ngược, để bên công an không thả Allan, như thế anh sẽ thực hiện được âm mưu của anh.”
Tiểu Côn nở nụ cười bất lực và thốt lên: “Anh đầu hàng em rồi, chuyện gì cũng phân tích đâu vào đấy, ngày nào Thành Cương cũng phải nghe em phân tích như vậy, chắc chắn là luôn phải sống trong lo âu thấp thỏm, cậu ta được ngồi trong đó nghỉ ngơi mấy ngày cũng tốt. Nói thật với em nhé, trường hợp của anh là khả năng thứ hai, muốn lấy lòng em nên giúp em. Em có cho anh cơ hội lấy lòng không?”
“Dĩ nhiên là em c rồi, vì em muốn lợi dụng anh mà.” Ngải Mễ hỏi: “Anh có cách nào cho em đến đồn thu thẩm thăm Allan không?”
“Thế thì anh lại phải đưa ra điều kiện với em rồi.” Thấy Ngải Mễ không nói gì, Tiểu Côn liền an ủi: “Đừng sợ, chỉ là nhờ em dạy tiếng Anh cho anh thôi anh vẫn muốn xuất ngoại, em phụ đạo TOEFL, GRE gì đó cho anh, anh sẽ chạy chuyện Thành Cương cho em, thế có được không?”
“Nhưng em đã thi TOEFL, GRE gì đó đâu, làm sao phụ đạo cho anh được.”
“Không sao, em học tiếng Anh, thừa sức để phụ đạo cho anh. Thôi cứ thống nhất thế nhé, để anh thử xem có chạy được cho em vào thăm Thành Cương không, có thời gian rỗi thì em dạy tiếng Anh cho anh.”
Trưa thứ Bảy, Tiểu Côn gọi điện cho Ngải Mễ và xin lỗi cô vì không tìm được cách nào cho cô vào thăm Thành Cương, nhưng hôm qua đã gặp Thành Cương ở đồn thu thẩm. “Hiện tại anh đang ở quán thịt dê xiên nướng, nếu em muốn biết tình hình của buổi gặp này thì nói cho anh biết em đang ở đâu, anh đến đón em ra khách sạn, bọn mình ra đó vừa ăn vừa nói chuyện.”
Ngải Mễ sợ đây là cái bẫy Tiểu Côn gài, trong khi hiện tại cô lại chưa có kế họach gì đối phó, nên lưỡng lự nói: “Tại sao phải đến khách sạn? Nhà em đang chẳng có ai, anh đến nhà em đi, đến đây nói chuyện cũng được.”
Tiểu Côn hỏi địa chỉ nhà cô, chẳng mấy chốc đã có mặt. Ngải Mễ rót cho anh chàng một cốc trà, sốt sắng hỏi: “Anh gặp được anh ấy rồi hả?”
Tiểu Côn liền gật đầu.
“Anh ấy thế nào rồi? Làm những gì ở trong đó?”
“Cậu ấy ổn cả, ngày ngày đọc sách báo thôi.”
“Trông anh ấy có gầy không?”
Tiểu Côn phì cười. “Lần đầu tiên gặp cậu ta, làm sao anh biết cậu ta gầy hay béo? Nhưng đúng là đẹp trai thật, mọi người gọi là “đệ nhất nam vương” đồn thu thẩm đấy.”
Ngải Mễ chẳng còn đầu óc nào nghe anh chàng đùa cợt, chỉ lo lắng hỏi: “Thế bọn họ… có đánh anh ấy không?”
Tiểu Côn liền khẳng định chắc như đinh đóng cột: “Làm sao đánh cậu ấy được? Các nhân viên chấp pháp như bọn anh sao không hiểu luật mà phạm luật được?”
“Anh ấy có hỏi gì em không?”
“Lúc đầu thì không vì cậu ấy làm sao dám tin anh, nhưng anh đã kể chuyện ăn thịt dê xiên, cậu ấy mới tin anh là bạn em, cậu ấy vẫn không dám nhắc đến tên em vì sợ liên lụy đến em, khi nhắc đến em, bọn anh đều gọi là “cô nhóc”. Cậu ấy hỏi cô nhóc có chịu đi học không, bảo cô nhóc nhớ đi học đều, không được bỏ bê học hành. Cậu ấy còn bảo cô nhóc đừng sốt ruột, không nên làm thám tử nghiệp dư, lang thang khắp nơi, phải kiên nhẫn đợi cơ quan công an điều tra làm sáng tỏ mọi việc.”
“Anh ấy chỉ nói vậy thôi hả?” Ngải Mễ sốt ruột hỏi. “Có nói thêm gì không?”
“Cậu ấy bảo chắ