XtGem Forum catalog
Ngắm Hoa Nở Trong Sương

Ngắm Hoa Nở Trong Sương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323885

Bình chọn: 7.00/10/388 lượt.

.”

Allan ngoan ngoãn kéo khóa lên cho cô rồi nói: “Xong rồi, đi thôi! Hôm nay lạnh đấy, nhớ mặc áo khoác dày vào.”

Buổi khiêu vũ hôm đó đã khiến cô thấy cần thiết phải sớm cưa đổ anh, vì cô nhận ra có khá nhiều cô gái thích anh, một số quen anh, một số thì không quen. Họ cứ nhìn anh chằm chằm, có người còn bước đến mời anh nhảy, nếu không có cô ở bên cạnh, không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Từ đầu đến cuối anh chỉ nhảy với cô, bản nhạc nào cô cũng nhảy, vì chỉ cần ngồi xuống là có các cô gái khác sẽ đến bắt chuyện với anh, cô sợ anh bị người khác mời đi nhảy mất.

Mỗi lần có người đến mời nhảy, Allan liền đáp: “Xin lỗi, mình có đưa bạn nhảy đến.” Nghe thấy câu này, Ngải Mễ vừa mừng vừa lo. Cô rất vui vì anh đã từ chối người khác, nhưng câu nói này của anh cũng có nghĩa là nếu hôm nay không đưa bạn nhảy đến, anh sẽ nhảy với người khác. Cô không hiểu tại sao đám con gái đó lại táo bạo như vậy, trong dạ hội khiêu vũ đáng lẽ con trai phải đi mời con gái chứ? Hơn nữa từ đầu đến cuối lại có cô ở bên, chẳng lẽ họ coi cô là người tàng hình à?

Nhưng rồi cô lại đặt mình vào địa vị của đám con gái đó. Đôi khi, động cơ còn mạnh hơn cả phép tắc, con người ta cũng chẳng quan tâm được đến những phép tắc thông thường nữa, cho dù là trên sàn nhảy hay trên tình trường đều như vậy.

Cô quyết định tối hôm nay sẽ chơi bài ngửa với anh, thành bại được quyết định trong buổi tối hôm nay. Sáng mai tỉnh dậy, mình có thể sẽ là người hạnh phúc nhất thế gian hoặc là người bất hạnh nhất thế gian, nhưng chắc chắn sẽ không thể tiếp tục sống trong sự kìm kẹp giữa hạnh phúc và bất hạnh như hiện tại nữa.

Buổi dạ hội chưa tan thì Allan đã đề nghị đưa Ngải Mễ về nhà, anh nói là tối nay anh phải về nhà cô Giản, về muộn quá sợ ảnh hưởng đến mọi người. Cô biết người mà anh đang nói là một người bạn của bố mẹ anh ở thành phố J, sau khi bố mẹ anh di cư sang Canada, cuối tuần anh thường đến nhà cô Giản. Cô còn biết nhà đó chỉ có một cô con gái tên là Giản Huệ, tên tiếng Anh là Jane. Thấy anh bảo về nhà họ Giản, cô lại càng sốt ruột, bây giờ cô cảm thấy tất cả các cô gái đều là tình địch ngầm của mình.

Allan đưa cô lên tận nhà nhưng khi cô mở cửa, anh liền cáo từ: “Em nghỉ sớm đi, anh về đây.”

Cô liền năn nỉ: “Anh vào nhà ngồi đã. Bố mẹ em không có nhà, sang nhà bà nội em rồi.”

“Thôi, còn phải đạp xe gần tiếng đồng hồ nữa, anh về muộn quá thì ảnh hưởng đến mọi người trong nhà.”

“Hôm nay anh bắt buộc phải về đó à?”

“Anh không báo trước với mọi người, không về sợ mọi người lo.”

“Thế anh bỏ em một mình ở đây mà không sợ em buồn à?” Nước mắt cô bắt đầu rơm rớm, giọng nghẹn ngào hỏi. “Có phải anh ghét em lắm không?” Nói rồi nước mắt bắt đầu lăn xuống.

Cô thấy anh bắt đầu luống cuống, gọi nhỏ: “Ngải Mễ, Ngải Mễ, đừng làm thế….” Thấy cô khóc mỗi lúc một to, anh liền đẩy cửa, kéo cô vào nhà, bật đèn phòng khách và để cô ngồi xuống sofa.

“Sao vậy?” Allan lo lắng hỏi. “Đang vui vẻ, sao tự nhiên lại khóc vậy? Không sợ mọi người đi qua nhìn thấy à?”

Cô càng khóc lớn. “Nếu nhịn được thì em có khóc ở ngoài không?” Rồi cô thút thít nói: “Em đã phải nhịn rất lâu, rất lâu rồi…” Cô càng khóc dữ dội, càng nghĩ càng buồn hơn, mặc dù cô không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì, chỉ biết là muốn khóc mà thôi.

Cô khóc mãi, anh liền luống cuống hỏi: “Ngải Mễ, em làm sao vậy?”

“Anh cứ mặc kệ em, để em khóc cho thỏa lòng, bình thường có người ở nhà, đến cơ hội khóc em cũng không có.”

Anh nhìn cô với ánh mắt khó xử, rụt rè hỏi: “Ngải Mễ, em làm sao vậy? Em cứ khóc thế này thì anh biết đường nào mà lần. Anh đã làm sai chuyện gì ư? Em nói cho anh biết, nếu làm sai chuyện gì thì anh sẽ xin lỗi em.”

“Xin lỗi suông thì giải quyết được gì? Nếu chuyện đó anh sai thì anh có sửa chữa không?” Cô sụt sịt hỏi.

“Nếu lỗi của anh thì đương nhiên là anh sẽ sửa, nhưng em đừng khóc nữa, em khóc thế này làm anh rất buồn…”

“Cái sai của anh là mãi không chịu theo đuổi em.” Cô thật thà nói. “Em đợi từ lâu lắm rồi, em khóc quá nhiều rồi, chỉ có điều anh không biết mà thôi.”

Allan nhìn cô hồi lâu mới nói: “Nhưng em vẫn là cô nhóc…”

Cô chỉ vào ngực trái của mình, hỏi: “Anh đã từng nói rằng, trẻ con hay không chủ yếu do chỗ này quyết định, đúng không?”

Allan gật đầu, nhưng cô không đợi anh nói mà kéo tay anh đặt lên bầu ngực trái của cô. “Anh xem đi, em có còn là con nít nữa không?”

Mặt Allan đỏ rực, anh cười khẽ và nói: “Em hiểu sai ý anh rồi, anh nói là trái tim chứ không phải…”

“Không phải là gì?” Cô ngước lên nhìn anh chằm chằm, hỏi.

“Không phải là tấm khiên bảo vệ trái tim…” Tay anh bị cô túm chặt và đặt trên tấm khiên dày của cô, khiến anh thấy không tự nhiên, nhưng anh không rút tay ra mà chỉ nhìn cô chăm chú. Cô phát hiện ra đôi mắt to, đen láy của anh có thể nhìn cô chằm chằm mà không chớp mắt. Cô cũng thử nhìn anh không chớp mắt nhưng cô nhận ra rằng rất khó làm được điều đó, càng không muốn chớp thì lại chớp càng nhanh.

Cô né tránh cái nhìn của anh, đưa bàn tay còn lại đặt lên ngực anh, nói: “Anh đừng nói em là con nít, thực ra anh còn con nít hơn em, anh có thừa nhận