XtGem Forum catalog
Ngắm Hoa Nở Trong Sương

Ngắm Hoa Nở Trong Sương

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 325613

Bình chọn: 7.5.00/10/561 lượt.

a phải chú ý chứ con, không nên như thế…, sẽ bị người ta coi thường đấy.”

Kể cả bám riết như hình với bóng như vậy nhưng cũng có lúc hai người không ở gần nhau. Ngải Mễ phát hiện ra Allan rất thích đứng trên ban công, anh đứng ở đó và dõi ánh mắt xa xăm về phương xa hoặc bầu trời. Mỗi lần nhìn thấy anh đứng trên ban công là cô lại nghĩ chắc chắn anh đang nhớ Jane, có khi còn đang âm thầm chuyện trò với Jane mà cô không hề hay biết.

Cô hỏi anh: “Anh… có nhớ Jane không?”

“Có lúc nghĩ đến. Nhưng em đừng hiểu lầm, nghĩ ở đây là “nghĩ đến” chứ không phải “nhớ nhung”.”

“Anh… nghĩ đến… cái gì của cô ấy?”

“Phần lớn là muốn sửa chữa sai lầm, muốn dùng mấy cái “if” để viết lại lịch sử, nghĩ đến việc cô ấy cắt cổ tay…, chắc là phải đau đớn… lắm, vì cô ấy biết lưỡi dao… cắt đứt tay mình tại thời điểm nào.” Anh lắc đầu, như muốn cố gắng thoát khỏi sự ám ảnh nào đó. “Cô ấy nhìn máu mình chảy ra, chắc chắn là… rất sợ, chắc chắn là… rất lưu luyến với cuộc sống…”

“Anh đừng nghĩ nữa.” Ngải Mễ sợ hãi nói. “Anh lúc nào cũng nhớ đến những chuyện đó…”

“Cũng không hẳn là lúc nào cũng nghĩ.” Allan ngửa mặt nhìn bầu trời. “Chỉ là… cảm thấy những chuyện trên thế gian có quá nhiều sự trùng lặp. Mỗi lần đi đâu, anh đều nói với nhà họ… chỗ anh đi, đúng hôm đó… lại không nói… đi đâu… Cô ấy… tìm anh… khắp nơi, chứng tỏ cô ấy… vẫn nghi ngờ… về quyết định của mình, chắc là cô ấy sẽ nghĩ… nếu có người… thuyết phục được cô ấy… bảo cô ấy… từ bỏ ý định đó… Nếu hôm đó anh nói cho cô ấy biết là anh đi đâu, thì cô ấy đã không…”

“Anh nói đúng, không thể dùng mấy từ “if” để viết lại lịch sử…”

“Anh biết, nhưng… nếu viết lại được lịch sử thì tốt biết bao… Nhiều lúc nằm mơ cũng mơ thấy chuyện đó không xảy ra, rằng đó chỉ là một giấc mơ mà thôi…” Rồi anh nhìn cô bằng ánh mắt thăm dò. “Tại sao cô ấy… có suy nghĩ đó lâu như vậy mà anh không hề hay biết nhỉ?”

Ngải Mễ hỏi với vẻ đầy bất an: “Anh… biết được thì sao? Anh sẽ… bỏ em để… yêu chị ấy hả?”

Allan lắc đầu. “Không, thực ra anh luôn có cảm giác rằng… anh và cô ấy… là hai mẫu người hoàn toàn khác nhau, cô ấy rất… có chí tiến thủ, kết giao toàn với những người… có thể coi là giới thượng lưu…”

“Nếu anh và chị ấy là hai mẫu người hoàn toàn khác nhau thì việc anh biết chị ấy yêu anh hay không có gì khác nhau đâu?”

“Nếu biết, anh có thể… khuyên giải cô ấy, thuyết phục cô ấy từ bỏ ý nghĩ này. Rất nhiều người có ý định tự sát… cuối cùng đã từ bỏ ý đồ này, chỉ cần có người… khuyên nhủ họ… từ bỏ suy nghĩ đó, hầu hết họ sẽ không làm như thế nữa, hơn nữa… còn từ bỏ vĩnh viễn. Nếu cô ấy… yêu anh, chẳng lẽ cô ấy không chịu nghe anh khuyên à?”

“Nhưng chị ấy giấu kín như vậy, làm sao anh biết được?”

Allan nhìn cô chăm chú, hỏi: “Trong nhật ký cô ấy nhiều lần nhắc đến… suy nghĩ đó, nhưng đều không… thực hiện, chỉ có lần này, có phải là vì anh nói: “Nàng đi trước, tôi sẽ theo sau” không?”

Ngải Mễ bắt đầu cuống. “Anh đã nói là anh sẽ không tự trách mình quá nhiều cơ mà, anh thế này không phải tự trách mình thì là gì? Chẳng lẽ chị ấy không hiểu câu nói đùa này của anh ư? Trong lá thư tuyệt mệnh chị ấy có nhắc đến câu đó không? Trong nhật ký chị ấy có viết vì câu nói đó… mà tự tử không? Đều không có. Tại sao anh lại đổ hết trách nhiệm lên đầu mình ché?”

Allan vội an ủi cô: “Em đừng cả nghĩ quá, anh chỉ hỏi vậy thôi, nếu em nghĩ không phải thì thôi…”

Sau đó Allan không nhắc đến những chuyện này nữa, nhưng anh vẫn thường xuyên đứng trên ban công và dõi mắt nhìn xa xăm, nhìn bầu trời.

“Sao… bây giờ anh thích đứng trên ban công vậy?” Cô hỏi thăm dò.

“Từ trước đến nay anh vẫn thích đứng trên ban công, có lẽ là vì từ nhỏ mẹ anh đã dạy sau khi đọc sách phải nhìn ra phía xa, nhìn những lùm cây xanh để giữ cho mắt khỏi cận…”

“Nhưng… trước khi xảy ra chuyện đó anh có thói quen này đâu.” Cô chưa bao giờ thấy anh đứng trên ban công nhìn ra xa như thế.

Allan nghĩ một lát rồi nói: “Trước đây bọn mình hoạt động bí mật mà. Hồi ấy suốt ngày phải lén lút, làm sao có thể đứng trên ban công được? Ở ký túc xá anh cũng thường xuyên đứng trên ban công.” Khi nói câu này, Allan cười. “Chắc là câu này lại bị em lôi ra hỏi tội đấy.”

Lần này Ngải Mễ lại không phát hiện ra câu nói này có gì đáng phải hỏi tội. Cô hỏi: “Câu này†có gì đáng để hỏi tội?”

“Không có thì tốt rồi.”

Cô tò mò hỏi: “Rốt cuộc là hỏi tội gì chứ?”

“Anh tưởng em sẽ kết án là đứng trên ban công ký túc xá để ngắm con gái ở khu nhà số 2 của nghiên cứu sinh.” Allan cười lắc đầu. “Hiện giờ anh có thể nói anh có tật giật mình rồi.”

Cô mỉm cười vẻ không hưởng ứng. “Em chẳng hề có suy nghĩ đó. Em chỉ hy vọng anh có… tâm sự gì thì nói ra, đừng giấu trong lòng…”

Anh kéo tay cô, nói: “Anh sẽ nói ra nếu anh có tâm sự. Nhưng em đừng lúc nào cũng nghĩ anh có tâm sự. Có thể câu nói của cô Tĩnh Thu đã để lại ấn tượng sâu sắc trong em, thế nên em cảm thấy hiện tại chắc chắn anh đang tự trách mình, nhưng anh không thế, anh biết người mất rồi sẽ… không thể sống lại, tự trách… cũng chẳng giải quyết được việc gì…”

Từ đó trở đi, dường như Allan không còn hay lên ban công nữa,