
đây chúng ta đã từng nhắc
qua, đối với chuyện văn nghệ này, Hứa Tử Ngư luôn luôn là cố chấp vô
cùng. Hỏi thăm được trong trường học có một cây đàn pi¬ano duy nhất đang nằm ở đoàn nghệ thuật, cô lập tức vội vàng chạy đi.
Hứa Tử Ngư
còn nhớ rõ khi cô chạy tới đoàn nghệ thuật nơi đang để cây Pi¬ano, hình
ảnh An Hinh đang ngồi đó đánh đàn Pi¬ano, giống như một tiên nữ xinh đẹp động lòng người vậy. Mặt trời chiều đang ngã về Tây, ánh sáng màu đỏ lờ mờ bao trùm ở sau lưng cô ấy, cô ấy đang đánh một bản nhạc rất nhẹ
nhàng, bạn học Hứa Tử Ngư ngây ngốc đứng ở cửa nghe hết nửa buổi.
Chờ An Hinh đàn xong bản nhạc đó, rốt cuộc Hứa Tử Ngư cũng thu hết can đảm
đi đến bên cạnh cô ấy, rất nịnh hót mà nói: “Học tỷ, chị đánh đàn rất
hay.”
An Hinh kinh ngạc quay đầu lại nhìn Hứa Tử Ngư, lúc này Hứa Tử Ngư mới giật mình kinh hãi, cô gái trước mặt này thật sự là quá mức
đẹp, trước đây khi học cấp 3 trường của cô có tổ chức cuộc thi bình chọn hoa khôi của trường, cô gái trước mắt này còn đẹp hơn cả người đã đoạt
giải hoa khôi, Hàn Hiểu Tĩnh nữa đó.
Hứa Tử Ngư cũng không hiểu
tại sao năm đó An Hinh lại đồng ý dạy cô học đàn, có lẽ là bởi vì bộ
dáng hiền lành của cô khiến người ta yêu thích, cũng có lẽ là hôm đó tâm tình của An Hinh không tệ, tóm lại đó là một đoạn thời gian rất dài,
mỗi tuần vào hai tiết cuối của thứ sáu, Hứa Tử Ngư đều đúng giờ chạy đến phòng đàn, tiết đầu thì nhìn An Hinh đánh đàn, tiết còn lại An Hinh dạy cô đánh bài Kanon.
Cho đến khi Thích Uy ở trong buổi lễ đó đứng
trước mặt mọi người đang xem biểu diễn của đoàn sân khấu nghệ thuật mà
tỏ tình với cô, sau đó mấy lần Hứa Tử Ngư đến phòng đàn thì An Hinh cũng không còn đến dạy cô nữa. Vừa mới bắt đầu cô còn ngây ngốc đi hỏi thăm
cô ấy đã xảy ra chuyện gì, nhưng sau đó cô nhìn thấy trên diễn đàn của
trường có một bài viết có tựa đề là《Luôn có một loại hoàn mỹ không cách
nào đúng hạn phủ xuống》, ai đó đã thẳng thắn viết mối quan hệ tay ba
giữa hot boy Thích Uy, và người đẹp An Hinh của trường cùng với một
người phụ nữ tầm thường.
Khi đó cô mới biết, thì ra An Hinh cũng
rất yêu thích Thích Uy, tất cả mọi người đều cho rằng hai người bọn họ
sẽ là một cặp, nhưng đâu ai ngờ giữa chừng lại xuất hiện một người phụ
nữ đến quấy rối nhân duyên của cặp tiên đồng ngọc nữ này. Phía sau bài
viết đó còn có rất nhiều chữ ký của rất nhiều bạn học, họn họ còn nói
việc Thích Uy không chọn An Hinh là một chuyện hoang đường nhất trên thế giới, đồng thời cũng nói trai đẹp không chọn mỹ nữ, mỹ nữ không chọn
trai đẹp đã là một chuyện vô cùng rõ ràng của xã hội hiện đại. Là một
phụ nữ bình thường, Hứa Tử Ngư cũng cảm thấy bản thân mình thật đáng xin lỗi An Hinh, dù sao cô ấy đối với mình cũng không tệ, hơn nữa những
người kia nói cũng không sai, An Hinh đã thích Thích Uy từ rất lâu rồi,
thậm chí cô ấy còn bởi vì Thích Uy mà không quản gia đình của cô ấy phản đối chuyện cô ấy buông tha sự nghiệp âm nhạc của mình mà đến trường này học, lấy sở trường cùng thân phận của An Hinh mà thi vào trường đại học của bọn họ. Sau khi nghĩ đến ý nghĩ này, Hứa Tử Ngư cảm thấy rất ngại
khi nói chuyện với An Hinh, mà An Hinh cũng coi như không quen biết cô
vậy, cũng lười nhìn cô lấy một cái.
Hứa Tử Ngư đã từng hỏi Thích
Uy có quen biết An Hinh hay không, Thích Uy chỉ trả lời một câu chính là không quen cô ấy mà thôi, sau đó anh ta thấy cô rất muốn học đàn cho
nên anh ta xung phong nhận việc dạy cô. Hai người dựa vào quen biết cho
nên cũng có thể ra vào đoàn nghệ thuật một cách dễ dàng, mỗi tuần đều là một hoặc hai ngày ngâm mình phòng đàn mà luyện tập, đáng tiếc Hứa Tử
Ngư cũng không có nhiều tố chất về đàn dương cầm, cho nên lanh lợi học
được hơn một năm, vẫn chỉ là ở mức miễn cưỡng ngây ngốc gật dập gật dập
mà đàn thôi. Thích Uy an ủi cô chỉ cần có lòng là được, căn bản anh ta
cũng không để ý cô sẽ tỏ tình với anh ta bằng bài Kanon hay là bài hai
con cọp con.
Hứa Tử Ngư cũng cho là mối quan hệ của mình và An
Hinh đến đây là chấm dứt, cho đến một ngày của năm sau, bởi vì náo loạn
nho nhỏ nên không gặp Thích Uy, nhưng đến khi gặp lại thì anh ta lại
cùng An Hinh tay trong tay cùng nhau đi vào phòng tự học dành cho sinh
viên cấp sáu của bọn cô.
Môn anh văn cấp bốn, năm thứ nhất Hứa Tử Ngư đã vượt qua rồi, cô quyết tâm trong ba năm phải phấn đấu đến cấp
sáu. Dĩ nhiên lần này cô đang đứng trước cuộc thi lần hai của cấp sáu,
cô lập chí một lần là phải thông qua, cho nên gần đây cô vì chuyện thi
cử mà ngày ngày phải ở trong phòng ôm chân phật học hành, còn tưởng
Thích Uy sẽ giống như thường ngày, bất ngờ xuất hiện trước mặt cô, sau
đó hai người sẽ trình diễn tiết mục giống như ly biệt lâu ngày gặp lại
sẽ ôm nhau mà khóc, rồi hai người luyến tiếc giống như trong điện ảnh em là cát anh là gió vậy.
Ban đầu Hứa Tử Ngư cũng không có đoán
được kết cục này, quả thật là Thích Uy xuất hiện rất bất ngờ, nhưng đáng tiếc trên tay anh ta còn dắt theo một người phụ nữ khác.
Khi
Dương Lục Lục giúp Hứa Tử Ngư lấy cái tai nghe ra, cô nghe thấy một
phòng học đang bà