
mưa cũng đã nhỏ dần, lần theo địa chỉ mà bác sĩ Đào nói trong
điện thoại, anh đến cửa thì trông thấy Đào Duy Hiên đang ngồi ở trên ghế sa-¬lon trong phòng khách.
“Tiểu Ngư đâu rồi?”
“Ở trên lầu, mới vừa ngủ thiếp đi!”
“Cám ơn cậu, để tôi đưa cô ấy về nhà.”
“Tống Lương Thần.” Đào Duy Hiên chợt đứng dậy, gọi Tống Lương Thần đang muốn
đi lên lầu lại, anh ta nói: “Tiểu Ngư vẫn còn nghỉ ngơi, chúng ta nói
chuyện một chút đi.”
Tống Lương Thần quay đầu nhìn anh ta, trong ánh mắt đó còn mang theo tia chất vấn và khiêu khích. Liền trả lời: “Được.”
“Cậu cảm thấy cậu có khả năng chăm sóc tốt cho Hứa Tử Ngư không?” Đào Duy Hiên đi thẳng vào vấn đề.
“Cậu có tư cách để hỏi tôi vấn đề này sao?”
“Có tư cách hay không cũng không đến phiên cậu tự tính toán. Tôi còn tưởng
rằng cậu xứng đáng với sự phó thác này, nhưng thông qua chuyện hôm nay,
không thể không nói tôi đối với cậu rất là thất vọng.”
“Chuyện ngày hôm nay chỉ là ngoài ý muốn. Đào Duy Hiên, cậu nên cách xa Tiểu Ngư một chút.”
“Sao vậy, cậu sợ tôi cướp cô ấy đi sao?” Khóe miệng của Đào Duy Hiên chau
lên, tiếp tục nói: “Nếu cậu không thể chăm sóc cho cô ấy thật tốt, thì
tôi có thể làm tốt hơn cậu đó. Theo tôi được biết, hai người còn chưa tổ chức hôn lễ . . . . . .”
Tống Lương Thần nghe vậy chợt đứng dậy, túm lấy cổ áo của anh ta nói: “Tôi cảnh cáo cậu, nên cách xa cô ấy một
chút. Nếu không đừng thì trách tôi không khách sáo.”
Đào Duy Hiên trở tay đẩy tay của anh ra, nói tiếp: “Thế nào là không khách sáo đây?”
Tống Lương Thần là lớn lên trong quân đội, mỗi một quyền một cước đều rất
cẩn thận và có kỹ năng chiến đấu. Tay của Tống Lương Thần mạnh mẽ thúc
vào bụng của Đào Duy Hiên một cái, sau đó Tống Lương Thần dùng tay khóa
toàn thân của anh ta, rồi đè anh ta nằm lên ghế so¬fa: “Đừng tưởng rằng, chuyện của cậu, tôi không biết rõ. Cậu cho rằng cậu là ai, Đào Duy Hiên hay là Thích Uy?”
Đào Duy Hiên nhìn Tống Lương Thần, trong mắt
anh ta xẹt qua một tia không thể tin, rồi sau đó mắt híp lại, Đào Duy
Hiên nói: “Nếu mà tôi nói với Hứa Tử Ngư tôi chính là Thích Uy, cậu thử
nói xem cô ấy sẽ đi theo tôi hay là ở lại bên cạnh cậu đây?”
“Cậu không phải là Thích Uy!”
Tay của Tống Lương Thần ra sức nhiều hơn, Đào Duy Hiên cười cười không biến sắc: “Cậu sợ.”
“Cậu điên rồi!” Tống Lương Thần buông tay của anh ta ra, quay người đi lên lầu.
“Nếu như cậu còn để cho Hứa Tử Ngư thất vọng nữa, tôi sẽ đưa cô ấy đi ngay.” Giọng của Đào Duy Hiên từ xa xa truyền đến: “Cậu đã điều tra tôi, cũng
nên biết tôi nói được thì sẽ làm được. Lên lầu quẹo trái căn phòng thứ
nhất.”
Tống Lương Thần mở cửa phòng, Hứa Tử Ngư vẫn còn nằm trên giường an tĩnh ngủ, sắc mặt có chút khó coi.
“Tiểu Ngư, chúng ta về nhà đi.” Anh nhẹ nhẹ vỗ vỗ Hứa Tử Ngư, sau khi tỉnh
lại cô nhìn anh nói: “Lương Thần, anh đã đến rồi àh.” Trong mơ cô mơ
thấy anh đến đón cô, đến khi tỉnh lại quả thật anh đang ở bên cạnh cô.
Tống Lương Thần gật đầu một cái, kéo chăn lên, đem áo choàng khoác lên người cô, anh nói: “Có thể đi được không?”
“Ừh.” Hứa Tử Ngư đưa tay ra để anh kéo cô đứng dậy, cô nói: “Lương Thần, em muốn ngủ.”
“Về đến nhà thì ngủ tiếp, vừa rồi em có bị dọa sợ không?” Tống Lương Thần
ngồi ở bên giường sờ trán của cô: “Không có sốt, chúng ta mau về nhà
thôi.”
“Ừh.” Hứa Tử Ngư khoác áo đi theo Tống Lương Thần xuống
cầu thang, Đào Duy Hiên ngồi ở trên ghế sa-lon không biết đang suy nghĩ
cái gì, bọn họ đi xuống cũng không có phát hiện ra.
“Duy Hiên!” Hứa Tử Ngư đưa tay quơ quơ ở trước mặt của anh ta: “Chúng tôi đi trước nha. . . . Hôm nay rất cảm ơn anh!”
“Cám ơn cái gì chứ, ngốc quá.” Đào Duy Hiên đứng dậy vuốt tóc của cô, rồi
nói: “Về sau em phải cẩn thận, nếu không ai cùng em đi học thì cứ gọi
cho anh, anh sẽ đến.”
rặn ra cực kỳ rõ ràng.
“Làm sao chứ.” Tống Lương Thần ôm vai của
Hứa Tử Ngư kéo cô lại gần mình, rồi nói: “Bác sĩ Đào không cần phí tâm,
về sau tôi sẽ đi học cùng với Tiểu Ngư.”
Hứa Tử Ngư thấy hai
người này đang dùng ánh mắt để chiến đấu, cho nên vội vàng kéo tay của
Tống Lương Thần: “Vậy chúng tôi đi trước nha . . . Duy Hiên.”
“Ừh, hai người đi đường cẩn thận.” Đào Duy Hiên nhìn bóng lưng của bọn họ từ từ đi xa, mới chau mày che ngực khom người xuống. Lần này có chút quá
mức vậy sao? Không có cách nào nha, tôi cũng rất yêu thích Tiểu Ngư.
“Lương Thần, lúc nãy ở trong nhà Duy Hiên, làm sao anh lại biết em sợ sấm sét
vậy.” Mưa bên ngoài đã tạnh, khoảng trời ở phía Tây đã bắt đầu trong,
những đám mây thật dầy giờ đã tan thành từng mảnh sáng mờ. Gió đêm mát
mẻ xuyên qua cửa sổ thổi vào trong phòng, Hứa Tử Ngư cảm thấy ngủ trên
giường ở nhà mình là thoải mái nhất.
“Từ lúc học cấp 3 cũng biết.”
“Sao em không nhớ rõ đã cùng người khác nói qua vậy?”
“Đứa ngốc, ai bảo anh thích em cơ chứ. Thích em thì ngày ngày sẽ nhìn ngắm
em, chú ý đến em nhiều thì tự nhiên cũng sẽ biết thôi.” Tống Lương Thần
nắm lấy tay của Hứa Tử Ngư: “Có đói bụng không?”
“Không có, hình
như.” Hứa Tử Ngư liếc mắt nhìn vào người đang đọc s