
cũng sẽ không hối hận. Cho nên qua nhiều năm như vậy, chú cũng không có nghĩ đến chuyện nó sẽ tha thứ cho chú.
Chỉ là gần đây biết nó kết hôn với cháu, con cũng đang có, cho nên muốn
gặp một lần.”
“Vậy sao ngài lại ở đây vậy?”
“Lớn tuổi rồi, cho nên muốn ở gần nhau một chút. Chú có phái người theo dõi nó và tìm
đến đây.” Thần sắc của Giải Triều Chính hơi hài lòng, rồi sau đó giống
như đứa trẻ vậy, ông trừng mắt nhìn cô rồi nói: “Cháu có thể giúp chú
giữ bí mật được không?”
Hứa Tử Ngư nhìn mặt của ông, trịnh trọng
gật đầu một cái. Trong ấn tượng của cô, Giải Triều Chính hình như không
có con cái, những năm gần đây cũng vẫn làm sự nghiệp công ích, giúp đỡ
những người bần cùng khốn khó, cô nhi viện, còn quyên góp xây cầu . . . . . . Những chuyện này cô cũng đã từng thấy ở trên báo chí. Cô không tin
Giải Triều Chính là loại người vô tình như lời Tống Lương Thần đã nói,
hai cha con trải qua nhiều năm chung đụng không được tự nhiên như vậy,
có lẽ trong lòng của bọn họ trôi qua cũng không mấy vui vẻ.
“Chú . . . . . . Giải, chuyện năm đó ra sao vậy? Cháu cảm thấy trong chuyện
này có lẽ có sự hiểu lầm nào hay không, thật ra thì Lương Thần rất hay
mềm lòng, anh ấy cũng không phải là loại người . . . . . .” Hứa Tử Ngư
suy nghĩ thật lâu rốt cuộc cũng nghĩ đến một từ “Bất hiếu.”
Giải
Triều Chính nhìn bộ dáng có chút nóng nảy của Hứa Tử Ngư, khóe miệng có
chút nâng lên, ông nói: “Cám ơn cháu, Hứa Tử Ngư, thật ra thì trong
chuyện này không hề có bất kỳ hiểu lầm gì, những điều mà Lương Thần biết cũng là chân tướng sự thật, năm đó chính là do chú quá tập trung tinh
thần muốn đem sự nghiệp của mình phát triển, muốn cho mẹ con của Lương
Thần có được một cuộc sống tốt hơn, nhưng đâu ai ngờ kết quả lại hoàn
toàn ngược lại với mong muốn đó.”
“Chú có muốn cháu về nhà thử
nhắc đến chuyện này với Lương Thần hay không, dù sao chuyện cũng đã trôi qua lâu như vậy. . . . . .”
“Không cần đâu.” Giải Triều Chính
nhìn Hứa Tử Ngư, xuất hiện một tia ôn hòa: “Mặc dù cháu chưa từng gặp
qua mẹ ruột của Lương Thần, nhưng cá tính của cháu rất giống cô ấy.”
“Mẹ của anh ấy, vậy dì ấy là người như thế nào vậy?”
“Tiểu Nhu là một cô gái rất đáng yêu. Lần đầu tiên chú trông thấy cô ấy là
khi cô ấy vẫn là một học sinh còn chưa hiểu chuyện, mà khi đó chú cũng
đã tốt nghiệp lâu rồi, sau đó chú xin nghỉ ở cơ quan mà bắt đầu gia nhập thương trường. Ông Tống không đồng ý cho chúng tôi ở chung một chỗ,
Tiểu Nhu là một cô gái được che chở từ nhỏ cho đến lớn, ông ta sợ cô ấy
đi theo chú sẽ chịu khổ. Thật ra thì chú cũng không có cái gì để bảo đảm cả, sau đó Tiểu Nhu tốt nghiệp, không để ý đến những ngăn cản của gia
đình mà kết hôn với chú, những ngày đầu rất là vất vả, trong nhà chẳng
có gì cả, còn thiếu một khoản nợ nữa. Một cô gái như vậy, đi theo chú
dãi nắng dầm mưa thế nhưng cái gì cũng không sợ, bị uất ức gì cũng không có nói với chú, chú vẫn cho rằng chỉ cần nỗ lực buôn bán và kiếm thật
nhiều tiền, thì có thể cho cô ấy một cuộc sống hạnh phúc như xưa, nhưng
sau đó . . . . . . Lần đó là chú phải đi ký một hợp đồng rất quan trọng, vốn dĩ ngày dự sinh của Tiểu Nhu là còn một tuần nữa, nhưng chú không
nghĩ tới. . . . . . Đến khi chú trở lại thì không thể nhìn mặt cô ấy lần cuối cùng nữa, thế rồi Lương Thần bị ông ngoại mang đi. Có lúc chú
nghĩ, có những thứ này thì có ích lợi gì chứ, dù sao Tiểu Nhu cũng không còn rồi.”
Giải Triều Chính uống một ngụm trà, chậm rãi kể lại
những tâm sự đã giấu kín ở trong lòng của ông mà chưa hề nói ra với ai,
nói xong một hơi mới giật mình cảm thấy bản thân mình đã nói hơi nhiều.
Mà lúc này nước mắt của Hứa Tử Ngư đã sớm ràn rụa.
Khi nghe Tống
Lương Thần kể về chuyện này, Hứa Tử Ngư một lòng chỉ cảm thấy anh là một đứa bé mồ côi, từ khi ra đời liền mất mẹ, đến khi hiểu chuyện thì bắt
đầu căm hận ba của mình, chuyện này thật đáng thương. Nhưng khi Giải
Triều Chính bình tĩnh đem chuyện xưa nói ra, thì cô lại cảm nhận được ẩn dưới vẻ bình tĩnh kia chính là sự dằn vặt và tự trách về sai lầm của
bản thân mình, nỗi đau khổ khi chỉ trong một ngày phải đối diện với việc mất vợ còn mất luôn đứa con. Nghĩ đến chuyện này khiến cho lòng của cô
cũng cảm thấy có chút đau.
“Cô bé ngốc, những chuyện này đều đã
trôi qua rất lâu rồi. Ngay cả chú đây cũng sắp xuống mồ rồi. Chỉ cần
Lương Thần sống tốt là được, chú cũng không còn gì phải thấy hối tiếc
nữa.” Giải Triều Chính từ trong túi áo lấy ra một cái khăn tay, đưa cho
cô nói: “Cầm lấy mà lau nước mắt đi, cái này là thợ trang điểm cho chú,
còn mới chưa có dùng qua.”
“Ah.” Hứa Tử Ngư nhận lấy cái khăn lau nước mắt rồi lại xì mũi: “Chú nói cá tính của cháu giống dì, nếu quả
thật như vậy thì cháu cũng cảm thấy được, khi đó dì sống chung với chú
nhất định là những ngày tháng hạnh phúc nhất trong cuộc đời của dì đó.”
“Tại sao?” Bản thân của Giải Triều Chính hơi chấn động một cái, kinh ngạc nhìn cô.
“Bởi vì dì ấy yêu chú, lại thấy chú vì dì ấy mà cố gắng cùng nỗ lực như vậy, cho nên nhất định là dì ấy cảm thấy rất hạnh phúc. Cho dù sau