
ngồi trên ghế sa-lon ở bên cạnh cô thì khi đó cô mới thở phào nhẹ nhõm.
“Ông đây là?”
Hứa Tử Ngư nhìn người đàn ông ở
trước mặt, cảm thấy dáng vẻ của người này nhìn có chút quen mắt, nhưng
cũng không nhớ rõ đã thấy qua người đàn ông có khí thế mạnh mẽ như vậy ở đâu rồi.
“Đứa bé được mấy tháng rồi?” Người kia không trả lời câu hỏi của Hứa Tử Ngư, ông ta chỉ nhìn cái bụng của cô mà hỏi.
“Đã 5 tháng rồi.”
“Ừh, bình thường ở nhà một mình lúc lên xuống lầu đều phải chú ý một chút
đó.” Hứa Tử Ngư không giải thích được gật đầu một cái, các loại cảm giác quen thuộc này càng ngày càng rõ ràng. Lời nói mở đầu của vị chú mafia
này lại là lời nhắc nhở mà không phải là câu trả lời, hơn nữa: “Làm sao
ông ta biết mình ở nhà một mình chứ, ông ta giám thị mình sao?”
Chẳng biết làm sao, Hứa Tử Ngư cảm thấy ông ta mặc dù khí thế rất cường đại,
lúc nói chuyện cũng rất kỳ quái, nhưng ông ta lại đối với mình không hề
có chút ác ý nào, cho nên khi cô trả lời, giọng nói của cô cũng không hề cứng rắn, ngược lại trong lời nói còn rất là khách sáo.
“Ừh.”
Chú mafia đơn giản trả lời cô, sau đó dùng tay đẩy một dĩa thức ăn trên
bàn lại gần cô: “Đây là những món mà các cô gái đều rất thích ăn, cũng
không biết cháu có thích hay không, tùy tiện nếm thử một chút đi.”
Hứa Tử Ngư gật đầu một cái, tiện tay cầm lên một cục choco¬late Godiva bỏ
vào trong miệng, mùi vị đậm đà vào đến miệng liền tan đi, nhìn thấy chú
mafia ở phía đối diện đang trơ mắt nhìn cô, hình như là đang có ý chờ cô cho lời đánh giá vậy, Hứa Tử Ngư liền cười híp mắt gật đầu một cái nói: “Thật là ngon.”
Chú mafia mang vẻ mặt nghiêm túc bây giờ đã hoàn toàn sụp đổ, ông ta ho một tiếng, gật gật đầu một cái rồi nói: “Vậy thì ăn nhiều một chút, thích ăn cái gì thì hãy nói với Tiểu Ngô là được.”
Người đàn ông mặc bộ đồ đen đứng ở bên cạnh lập tức gật đầu một cái, mắt của Hứa Tử Ngư quét mấy người mặc áo đen ở trong biệt thự, rốt cuộc
không nhịn được mà hỏi một câu:
“Chú ơi, chú là Xã Hội Đen sao?”
Chú mafia nghe cô hỏi như vậy cũng sửng sốt một chút, khóe miệng hơi giật giật mà nói: “Chú chỉ là một thương nhân thôi.”
“Thương nhân? Vậy chú theo dõi tôi làm gì vậy?”
“Gần đây thân thể của Lương Thần thế nào rồi?”
“Chú cũng có thể trực tiếp đi hỏi anh ấy mà, nhưng mà thân thể của anh ấy
vẫn luôn là rất tốt.” Hứa Tử Ngư suy nghĩ một chút lại bổ sung thêm:
“Cháu cũng không muốn Lương Thần làm quá nhiều việc.”
Hứa Tử Ngư
khách sáo trả lời, nhưng trong lòng đang suy nghĩ: “Hắc, cái ông chú này càng hỏi càng không có giới hạn rồi.” Đoán chừng người đàn ông này có
thể là đối thủ cạnh tranh của Lương Thần, cũng có lẽ là bạn trong công
việc của Lương Thần, nhưng bất luận là loại nào thì tìm đến cô cũng đều
là vô dụng nha.
“Lương Thần dù có xảy ra chuyện gì cũng sẽ không
có nói với chú. Nó rất hận chú.” Chú mafia vừa dứt lời cũng rất mệt mỏi
dựa lưng vào lưng ghế, người làm của ông liền bưng một ly trà đặt ở
trước mặt của ông. Ông mở mắt khoát khoát tay, người nọ lui sang một
bên.
“Không thể nào, Lương Thần đã từng nói với cháu. . . . . .”
Nói tới đây, Hứa Tử Ngư dừng lại, cô lại một lần nữa nhìn người đàn ông
trung niên ngồi đối diện, người đàn ông này có chút lớn tuổi nhưng vẫn
còn rất anh tuấn, có nét giống như, Tống Lương Thần vậy.
“Nó đã
từng nói với cháu về chú sao?”Ánh mắt của chú mafia lượn lờ khói mù
giống như bột đặc nấu nóng ở trong chén vậy: “Chú là Giải Triều Chính,
là cha ruột của Lương Thần.”
“Giải . . . . . .” Hứa Tử Ngư kinh ngạc nhìn về chú mafia, còn là cha của Tống Lương Thần, Giải Triều Chính?
Giải Triều Chính rất nổi tiếng, phàm là người ngây ngốc ở thành phố B đều
nghe qua tên của ông. Ông chính là tổng giám đốc của tập đoàn Giải thị,
một công ty tầm cỡ lớn nhất ở thành phố B này. Sinh viên sau khi tốt
nghiệp có thể vào Giải thị làm việc cũng được coi là một vinh dự rất lớn rồi. Lúc Hứa Tử Ngư tốt nghiệp đại học, năm đó toàn bộ những bạn học ưu tú và nổi trội nhất ở trong trường cô đều muốn nộp đơn vào Giải thị để
tham gia ứng tuyển, lần đó một đám người nộp đơn cuối cùng cũng chỉ có
hai người là thuận lợi vào được Giải thị làm việc. Đoạn thời gian cô
tham gia họp lớp còn nghe bọn họ nhắc đến hai người may mắn được vào
công ty Giải thị làm, hai người kia hiện tại cũng đã có xe có nhà, cuộc
sống rất khá, coi như là ở trong đó làm chức vụ không lớn không nhỏ
nhưng cũng được xem là thành công rồi. Còn bọn họ hiện tại cũng chỉ là
lớp nhân viên quèn ở Giải thị mà thôi.
Hứa Tử Ngư liên tưởng cái
tên của Tống Lương Thần và Giải Triều Chính đặt chung một chỗ, cảm giác
hai người này rõ ràng là không liên quan với nhau.
“Lương Thần là do ông ngoại nuôi lớn, cho nên tính cách rất giống ông ngoại.” Sắc mặt
của Giải Triều Chính nhanh chóng khôi phục lại như trước, cách nói
chuyện của ông giống như muốn nói với bản thân là chuyện này mình không
muốn xảy ra như vậy chút nào. Ông bưng ly trà sâm ở trước mặt lên uống
hớp, rồi nói: “Cá tính của Lương Thần rất giống chú lúc còn trẻ, rất là
bướng bỉnh, khi đã quyết cái gì