Polaroid
Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau

Nếu Tình Yêu Trở Thành Niềm Đau

Tác giả: Đang cập nhật

Thể loại: Truyện ngôn tình

Lượt xem: 323715

Bình chọn: 7.5.00/10/371 lượt.

mà. Sao anh lại lo lắng như thế? Rốt cuộc thứ quan trọng là thư viện đó hay là dị năng của em? Bạch Sùng Quang, anh tiếp cận em như thế này rốt cuộc là vì sao chứ?”

Bạch Sùng Quang nổi khùng: “Anh tiếp cận em là có mưu đồ hiểm ác, còn Khôn Nguyên thì không à? Em thật là thiên vị quá đáng.”

Linh Tố bực mình nói: “Chuyện của Bạch gia các anh chẳng có liên quan gì đến em hết. Nếu muốn mời em làm phép thì đưa tiền ra. Còn không thì thứ lỗi em chẳng có gì để nói cả.”

Bạch Sùng Quang chẳng những không để bụng thái độ khó chịu của cô, mà còn túm chặt tay cô nói: “Linh Tố, em không phải là người hám tiền hám của! Em mau nói cho anh biết, có phải em đã biết được điều gì không?”

“Điều gì là điều gì?” Linh Tố nóng ruột nhìn anh, “Anh Bạch, gần đây anh thật không bình thường. Có gì anh nói thẳng ra có được không? Em không thông minh, không hiểu được ám hiệu của anh đâu.”

Bạch Sùng Quang thở dài một tiếng, buông tay cô ra, nói: “Em có muốn biết nguyên nhân cái chết của Lâm Lang không?”

Quả nhiên chuyện có liên quan đến Lâm Lang.

“Hôm đó lúc Lâm Lang đang bơi trong hồ bơi của nhà thì đột nhiên phát bệnh, được đưa ngay đến bệnh viện, bệnh tình nhanh chóng được khống chế. Nhưng đến sáng sớm hôm sau lại đột nhiên phát bệnh, cấp cứu không ăn thua, nó đã ra đi như thế.”

“Anh nghi ngờ cái chết của cô ấy là do có người gây ra sao?”

Bạch Sùng Quang mặt mày xanh lét, “Đêm hôm đó người ở lại bệnh viện trông con bé là Khôn Nguyên.”

Linh Tố lập tức hét lên: “Bạch Sùng Quang!”

“Em không tin?”

“Chỉ là lời nói suông vô căn cứ. Hơn nữa Khôn Nguyên không phải là người như thế.”

Bạch Sùng Quang hỏi vặn lại: “Người như thế là thế nào? Em hiểu được bao nhiêu về cậu ta?”

Linh Tố tắc tị.

Cô hiểu được bao nhiêu về Bạch Khôn Nguyên chứ?

Cô cắn răng kiên định: “Lâm Lang không phải bị hãm hại mà chết. Trên người cậu ấy không có oán khí.”

Bạch Sùng Quang dường như bị đóng đinh tại chỗ, sau vài giây hoảng sợ, anh run giọng nói: “Quả nhiên là thật…”

Linh Tố cảm thấy buồn cười. Lúc người khác không tin cô có thể nhìn thấy ma quỷ, thì các vong hồn cứ lượn lờ trước mắt cô; bây giờ người khác tin cô có khả năng đó, thì cô lại trở về là một người bình thường. Đúng là tạo hóa trêu ngươi mà.

“Cái chết của con bé vốn đã kì quái. Vốn dĩ Lâm Lang rất khỏe mạnh. Trước khi qua đời một tháng, nó và anh đã lặn xuống rặng san hô dưới đáy biển để ngắm con thuyền bị chìm dưới đó. Khoảng thời gian trước khi phát bệnh, nó khá mệt mỏi vì phải viết luận văn, nhưng vẫn rất bình thường. Cái đêm nó được đưa vào viện, sau bữa tối nó đã ra ngoài, nửa đêm mới được đưa trở lại bệnh viện. Sau thì cãi nhau với Khôn Nguyên, bệnh tái phát không còn khả năng cứu chữa, nên mới qua đời.”

“Những lời này có thể nói lên điều gì chứ?”

“Rốt cuộc nó đã đi đâu vào cái đêm hôm đó, và tại sao bọn nó lại cãi nhau?”

Bạch Sùng Quang mặt mày căm phẫn, siết tay thành nắm đấm, ánh mắt hung dữ: “Linh Tố, anh nhất định phải làm cho rõ cái chết của Lâm Lang!”

Linh Tố nhìn bộ mặt hung tợn của anh ta, trong lòng bất an, thầm đề cao cảnh giác. Tại sao sau khi Lâm Lang đã chết được ba năm anh ta mới bắt đầu điều tra về cái chết của cô ấy? Tại sao phải lật lại chuyện cũ vào lúc cuộc đấu đá nội bộ Bạch gia bước vào thời điểm quyết định?

“Nếu không có chuyện gì khác, em phải đi đây.” Cô bảo tài xế dừng lại, mở cửa xuống xe.

Bạch Sùng Quang đuổi theo nói, “Linh Tố, Bạch Khôn Nguyên không phải là một nhân vật đơn giản đâu.”

Linh Tố cảnh giác đưa mắt nhìn anh.

“Còn nữa, Lâm Lang có nhắc đến chuyện di chúc với em không?”

Linh Tố khẽ nhướn mày.

“Anh nghi ngờ nó để lại di chúc nhưng bị Bạch Khôn Nguyên giấu nhẹm đi rồi.”

Đứng trước mặt Linh Tố lúc này là một Bạch Sùng Quang dường như đã bị tẩu hỏa nhập ma, hoàn toàn xa lạ. Linh Tố vội lắc đầu, lùi lại phía sau mấy bước, quay người chạy đi.

Về đến nhà, trái tim cô vẫn còn đập điên loạn, một vùng tối đen bao trùm trên đỉnh đầu cô.

Di chúc? Thì ra anh ta muốn tìm di chúc của Lâm Lang.

Khôn Nguyên thì sao? Liệu anh có biết không?

Bộ dạng Bạch Sùng Quang vừa nãy trông như sắp phát điên, bất cứ lúc nào cũng có thể lao tới nhảy xổ vào đối phương. Vốn dĩ anh ta là một người hiền hòa nho nhã thế mà.

Linh Tố không thể ngồi yên được nữa. Cô gọi đến nhà Bạch gia.

Người giúp việc nói: “Đại thiếu gia đang ở công ty ạ.”

Tổng hành dinh của Bạch gia không đến nỗi nguy nga chói lóa lắm. Ngược lại, tòa nhà có kết cấu bằng thép, trúc được trồng vòng quanh cửa kính ra vào, trông vô cùng cao nhã. Không biết đây là kiệt tác của vị kiến trúc sư nào.

Nhân viên tiếp tân lịch sự nhã nhặn nói: “Tiểu thư, nếu không có hẹn trước thì tôi không thể giúp gì được cả.”

Linh Tố không giấu nổi sự thất vọng.

Sau lưng chợt vang lên một giọng nói dịu dàng: “Sao thế?”

Thì ra là giọng nói của Đồng Bội Hoa. Chị ta lập tức dẫn đường cho Linh Tố, nhiệt tình hỏi han: “Tìm Khôn Nguyên à? Anh ấy đang họp. Nào, để chị dẫn em lên lầu”

Phong thái khoáng đạt của chị ta làm Linh Tố cảm thấy rất không được tự nhiên, cô muốn từ chối: “Em đến tìm anh ấy như thế này thật đường đ